Tranh Thiên Hạ

Chương 48 : Tịch dạ

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


Giờ Mùi, Phong vương, Tức vương và đại tướng hai nước cùng đi vào cung Định Thao, sau đó đóng cửa cung lại, không cho bất kì cung nhân nội thị nào tiến vào, đến giờ Dậu mới mở ra.



Trời mùa đông thường tối sớm, bởi vậy trong cung đã sớm chong đèn sáng trưng, cửa cung vừa mở, bốn người Từ Uyên, Nhâm Xuyên Vũ, Đoan Mộc Văn Thanh, Hạ Khí Thù lập tức nối đuôi nhau đi ra, sắc mặt người nào cũng mang vẻ trầm tĩnh.



“Cung yến chắc đã được chuẩn bị tươm tất rồi, hay là chúng ta cùng đi đi?” Đoan Mộc Văn Thanh hỏi, ánh mắt nhìn về phía Từ Uyên đang đứng một bên.



Từ Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, hai hàng lông mày hơi nhíu lại nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu.



Bốn người đồng loạt khởi hành, mục tiêu là cung Khánh Hoa.



Cung Khánh Hoa tối nay chính là nơi náo nhiệt nhất trong hoàng cung. Bên trong đại điện đã được trang trí lại một phen, trên đỉnh điện có treo đèn ngọc lưu ly dùng riêng trong cung đình, ánh đèn như từng dòng thủy ngân đổ xuống khiến đại điện sáng rõ như ban ngày; hai bên là màn che đỏ tươi nhẹ nhàng men theo trụ ngọc rũ xuống, dịu dàng uyển chuyển như sương khói mùa thu; ghế gỗ kỷ được phủ một lớp gấm mềm, chén sứ hoa sen tinh xảo được bày biện ngay ngắn trên những chiếc bàn được làm từ gỗ lim; vương tọa sáng bóng dưới ánh đèn tỏa ra quang mang rực rỡ; cung nhân nội thị vội vã đi đi lại lại, cố gắng chuẩn bị chu đáo cho bữa cung yến sắp bắt đầu.



[gỗ kỷ: một loại gỗ của cây kỷ. Loại cây này có ba giống, một là cây kỷ liễu, dùng làm môi làm thìa, hai là cây kỷ bạch, dùng làm áo quan, ba là cây cẩu kỷ (kỷ tử), dùng làm thuốc.]



Trong khung cảnh tất bật đó, người hối hả nhất chính là Phong Vi, chỉ thấy hắn lúc thì thét to bảo cung nhân không được chạm vào kẻo làm hư nhánh hoa san hô; lúc thì chỉ huy nội thị dời bồn trúc Tử Ngọc sang chỗ khác; lúc thì bảo bức bình phong bên cạnh vương tọa có màu sắc sơ sài quá, nên đổi thành một bức khác màu xanh ngọc; lúc thì bảo loại lan Thanh Diệp này rất hợp với chén ngọc Vân Mộng… Hắn lăn qua lăn lại, hét hét hò hò đến cuối giờ Dậu mới có thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc.



[trúc tử ngọc: trúc ngọc tím, hẳn là một loại trúc tím]



“Vương giá lâm!”



Khi người hầu ngoài điện hô lớn, văn thần võ tướng đang đợi trong điện nhất thời xoay người, đồng loạt khom người nghênh đón.



Ngoài điện, hai vị vương giả đang sóng vai chậm rãi đi tới, bởi vì hôm nay là ngày trọng đại nên hai người đều mặc vương phục chính thức, trên đầu cũng đội vương miện Thất Bảo, hai dây trân châu thật dài từ trên vương miện rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư theo bước chân của họ, thoạt nhìn thật hoa quý ung dung. Nếu phải tìm điểm khác biệt giữa hai người, vậy đó chính là màu sắc của y phục. Một người dùng màu trắng làm chủ đạo, vòng eo được bao quanh bởi một chiếc đai lưng khảm chín viên hồng ngọc, thoạt nhìn giống như một tia ráng chiều thấp thoáng trong bóng mây trắng, một dải lụa hồng khoác hờ lên cánh tay, lúc đi phất phới tựa như một làn khói nhẹ, quả thực là nét mặt xinh đẹp, khí độ ưu nhã. Người còn lại mặc một thân vương bào màu đen, eo quấn một chiếc đai lưng khảm chín viên bạch ngọc, thoạt nhìn tựa như sao băng trên bầu trời đêm, trước ngực và góc áo được thêu hoa văn phi long vượt mây bằng chỉ vàng khiến hắn càng thêm tôn quý bất phàm.



“Chúng thần tham kiến vương!”



“Bình thân!”



Quân thần an vị xong, yến tiệc xa hoa liền bắt đầu, nâng chén cùng uống, lời chúc vang xa, món ngon như trân bảo, rượu ngon như sương mờ, đàn sáo như tiếng tiêu, vũ giả như hoa như ngọc.



Ngày cuối cùng của năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Phong vương, Tức vương, đại tướng hai nước và quần thần đế đô đã cùng ăn bữa tiệc đêm ở cung Khánh Hoa.



Ngày sau có triều thần nhớ lại, cảm giác buổi yến tiệc kia có chút gì đó không chân thực, khiến bọn hắn không thể hiểu rõ tình cảnh đêm đó, nhưng cũng chính cảm giác hư vô mờ mịt này lại càng làm cho người ta nhớ mãi không quên.



Buổi yến hội kia rốt cuộc có gì khác biệt?



Yến hội tương đối giản dị, còn không xa hoa bằng những buổi yến tiệc hoàng gia lúc trước, cũng không quá náo nhiệt, chỉ có vua và quần thần, thậm chí phi tần vương cơ đều không có lấy một người, thế nhưng không khí trong điện lại không hề quạnh quẽ, quân vương thân thiết hiền hoà trên vương tọa, dưới điện là thần tử nâng chén nói cười, hết thảy đều vô cùng hài hòa… Nếu nhất định phải chỉ ra chỗ đặc biệt, thì đó chính là hai chữ: bình tĩnh!



Yến hội hoàng gia lần này không phải xa hoa náo nhiệt, cũng không phải nghiêm túc yên lặng, mà là một loại không khí bình tĩnh, yên ả như mặt hồ, không có một tia gợn sóng, không có một chút nhấp nhô, là một loại bình tĩnh đúng chừng mực!



Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, yến hội cứ yên bình trôi qua như thế, miệng nhấm nháp mỹ thực do phòng bếp làm ra, tay kính nhau ly rượu quý trăm năm, tai lắng nghe giai khúc tuyệt diệu của nhạc sư cung đình, mắt thưởng thức điệu nhảy uyển chuyển của cung nhân như hoa như ngọc… Khi gần tới giờ Tý, quân thần cùng nhau đi tới thành lâu ở cửa Nam Hoa, cùng dân chúng chung vui vào thời khắc cuối cùng của năm cũ.



[quân thần: vua và quần thần]



[thành lâu: thành lâu dùng để chỉ tòa lầu nằm trên tường thành, là dấu hiệu của một “thành”, thể hiện sự uy nghiêm của tòa thành và phong thái của dân tộc. Nó cũng là một công trình dùng để phòng ngự quân địch tấn công (có tầm nhìn xa, thường được dùng làm bộ chỉ huy hoặc làm nơi để bắn tên) hoặc ngăn nước lũ.]



Trước cửa Nam Hoa đã sớm đầy ắp người, dân chúng trong đế đô gần như đã tụ tập hết tại đây, ai nấy đều gắng gượng chịu đựng những cơn gió rét buốt, cố gắng kiễng chân chờ đợi chỉ để được gặp hai vị vương giả Phong vương, Tức vương trong truyền thuyết một lần!



Khi bách quan hộ tống hai vị vương giả đi lên thành lâu, dân chúng phía dưới lập tức ngẩng đầu lên nhìn, bầu không khí vốn đang xì xào huyên náo lập tức yên tĩnh lại. Song vương đứng trên thành lâu thấy vậy thì mỉm cười, ung dung vẫy tay thăm hỏi dân chúng bên dưới, trong nháy mắt, tiếng hoan hô lập tức bùng lên, ngàn vạn dân chúng dưới thành đột ngột quỳ rạp xuống đất, không quản dưới gối là băng đá lạnh lẽo hay bùn lầy bẩn thỉu.



Lần quỳ bái này chất chứa hết thảy sự kính yêu cùng tấm lòng biết ơn của dân chúng đế đô. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, bọn họ chỉ biết Phong vương, Tức vương chính là người đã cứu thoát bọn họ khỏi tay đám phản loạn Bạch quân, giúp bọn họ chữa trị vết thương, giúp bọn họ xây dựng lại gia viên, giúp bọn họ tìm kiếm thân nhân thất lạc… Bọn họ cảm kích, bọn họ yêu quý… cho nên bọn họ lựa chọn biểu đạt tâm ý của mình bằng hành động giản dị này!



Những câu an ủi ôn nhu, những lời khích lệ cùng chúc phúc của song vương dần truyền vào trong tai mỗi người, một khắc đó, gió lạnh xung quanh tựa hồ đã hóa thành gió xuân phơi phới, thổi bay hết thảy rét buốt giá lạnh, khiến thể xác và tinh thần người nghe cảm thấy ấm áp, một khắc đó, dân chúng đồng loạt quỳ bái, từng tiếng hô “vạn tuế” vang vọng khắp chín tầng trời, đó không chỉ đơn thuần là cảm kích nữa, mà là toàn tâm toàn ý bái phục! Bái phục hai vị vương giả nhân đức vẹn toàn, tướng mạo vô song!



Một tiếng “đoằng” vang lên, thì ra đợt pháo hoa đầu tiên đã được bắn ra. Mọi người vội ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy từng bông hoa lửa bay lên thật cao rồi nổ tung, thắp sáng cả bầu trời đêm, sau đó biến thành từng đốm sáng rơi xuống mặt đất, thoạt nhìn tựa như một cơn mưa sao băng!



Một khắc kia, thần dân trong thành ai nấy đều cảm thấy vui vẻ, bầu không khí trong thành được bao phủ bởi cảm xúc phấn khởi hân hoan… Gương mặt của Nhâm Xuyên Vũ và Cửu Vi lúc này cũng tràn đầy ý cười, dù sao đây cũng là sự kiện long trọng hiếm có trong thời buổi loạn thế như bây giờ.



Ánh mắt của Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng chuyển từ trên mảng pháo hoa sáng rực sang đỉnh thành lâu, hay đúng hơn là chuyển lên người của hai vị vương giả.



Nhóm triều thần đứng sau lưng bọn họ, hai bên trái phải của bọn họ là cung nhân, sau nữa mới là thị vệ, dưới chân thành lại là ngàn vạn dân chúng. Bọn họ được nhiều người như vậy vây quanh, thế nhưng nàng lại có cảm giác, bọn họ hoàn toàn tách rời với mọi người, với thế giới xung quanh… Bọn họ đứng sóng vai với nhau trong một không gian riêng biệt, bọn họ ngẩng đầu nhìn pháo hoa hết nở rồi tàn, trên mặt vẫn mãi treo lên nụ cười ung dung bình đạm. Pháo hoa trên trời nhiều như thế, sáng như thế, nhưng lại không có cách nào át đi ánh sáng của bọn họ, đó là một sự thanh nhã vượt bậc, không phải loại hào hoa phong nhã tầm thường!



Triều thần, dân chúng, những tiếng cười nói ồn ào, tất cả dường như đều đồng loạt biến mất, trên thành lâu lúc này chỉ còn lại bóng dáng của hai người kia. Lấy bầu trời rợp bóng pháo hoa làm nền, bóng dáng hai người kia trở nên chói lọi hơn bao giờ hết, giống như đã thoát khỏi gông xiềng gò bó chốn trần thế này… Bọn họ vốn xứng đôi như thế, nhưng tại sao giữa hai người lại luôn xuất hiện một khoảng cách?! Mặc dù được bách quan vờn quanh, mặc dù được vạn dân hô ủng, tại sao trên người họ vẫn luôn xuất hiện một loại khí chất cô độc vô cùng?!
Vì sao lại nhớ rõ như vậy? Vì sao tối nay lại đàn ra một khúc đó? Là hai người đều không biết, hay là biết nhưng lại không chịu thừa nhận đây?



Nàng suy sụp nằm gục xuống cây đàn, cố gắng vùi đầu thật sâu vào khuỷu tay, thế nhưng vẫn không có cách nào đè ép được nỗi xót xa đang trào lên trong lòng!



Cho dù ngày xưa có tốt đẹp đến mấy thì hiện tại bọn họ cũng không thể quay trở về được nữa, con đường sau này, bất luận là gian nan hay dễ dàng, bọn họ đã không thể cùng nhau tiến bước nữa rồi. Ngươi và ta của ngày hôm nay đã vĩnh viễn không thể có được những hồi ức khắc cốt ghi tâm này nữa, chúng ta chỉ có thể chôn sâu nó vào lòng, hoặc là…vứt bỏ nó đi!



Một đêm này, tại Nghiễn thành xa xôi cũng có một người cả đêm không ngủ.



“Cạch.” Chiếc bút nhẹ nhàng gác lên giá bút, bàn tay ấy cũng thuận thế đặt lên mặt bàn đang được trải một tấm tơ lụa. Bàn tay đó giống như được điêu khắc tỉ mỉ từ bạch ngọc, ngón tay thon dài sạch sẽ, trên da thịt tản ra nét sáng bóng êm dịu của chất ngọc, hoàn mỹ đến mức có chút không chân thật!



“Cuối cùng cũng hoàn thành xong.” Ngọc Vô Duyên thở phào một hơi.



Hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa ra, một cơn gió lạnh men theo khe cửa ùa vào, mang theo một thứ cảm giác tươi mát dễ chịu.



Ngọc Vô Duyên nhắm mắt, hít sâu một hơi, không khí mát lạnh khiến tinh thần của hắn lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn mở mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy màn trời tối đen giống như một tấm lụa đen thượng đẳng, từng ngôi sao tựa như những quân cờ nằm rải rác, tranh nhau chiếu rọi khắp thế gian, từ núi rừng cho đến nhà cửa, khung cảnh chung quanh như được phủ thêm một tầng sương, mờ mờ ảo ảo.



“Ngôi sao đến gần, vận mệnh sẽ có một sự khởi đầu mới…” Giọng điệu của hắn mang theo vẻ khinh thường, đôi con ngươi lại sáng trong như gương: “Hay sẽ chấm dứt đây?”Khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, hắn khoanh tay, lẳng lặng đứng đó, giống như một pho tượng bạch ngọc đứng sừng sững, lạnh nhạt nhìn sự biến hóa của các vì sao trên bầu trời.



“Vô Duyên.”



Thanh âm trầm thấp bình tĩnh vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, người đến là Hoàng Triều.



“Sao huynh còn chưa ngủ?”



“Ta đã thử rồi, nhưng lại không ngủ được.” Hoàng Triều đẩy cửa mà vào, trên người hắn chỉ mặc một bộ áo ngủ, bên ngoài khoác thêm một chiếc trường bào, hiển nhiên là mới rời giường không lâu.



“Thương thế của huynh lại phát tác sao?” Đôi mày của Ngọc Vô Duyên hơi nhíu lại. Vết thương từ lần trúng tên kia rất nặng, tổn thương đến tim phổi, vốn phải điều dưỡng cho tốt, thế nhưng Hoàng Triều lại bận việc chinh chiến, vết thương đã lâu như thế mà vẫn chưa khỏi hẳn.



“Không phải.” Hoàng Triều ngắn gọn đáp lại, sau đó đến bên cạnh bàn. Ánh mắt của hắn đã bị nét mực chưa khô trên cuốn lụa hấp dẫn.



“Hoàng Triều, thiên hạ là vật ngoài thân, thỉnh thoảng huynh cũng phải nghĩ cho thân thể của mình chứ.” Ngọc Vô Duyên lo lắng nhìn hắn.



Nhưng hiển nhiên, đối với lời khuyên bảo của Ngọc Vô Duyên, Hoàng Triều chưa bao giờ nghe lọt tai. Lúc này, tâm tư của hắn đã hoàn toàn bị cuốn lụa kia thu hút.



Ngọc Vô Duyên im lặng thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía bầu trời kia, đó là một biển sao, mênh mông bát ngát, thế sự biến ảo, tất cả đều ở trong đó, mà vạn vật trong thiên địa, chẳng lẽ chỉ có thể dọc theo quỹ tích của vận mệnh mà đi? Bất luận cố gắng như thế nào cũng không thể thắng được ý trời sao?



Vương Tinh đã thuận theo ý trời mà sinh (ra), Tướng Tinh cũng chờ đúng thời cơ mà tụ (hội), sao lên sao rơi, tất cả đều chỉ vì một ván cờ trên núi Thương Mang hay sao? Thành viên trong Ngọc gia được xưng tụng là “người trời”, thế nhưng trong thời loạn thế này, bọn họ sẽ sắm vai nào đây? Là tu la tay không dính máu? Hay là thánh nhân cứu mạng chúng sinh? Tất cả…đều là do vận mệnh sắp đặt ư?



[Vương Tinh: ngôi sao của đế vương]



[Tướng Tinh: ngôi sao của tướng lĩnh]



Vận mệnh sắp đặt? Khuôn mặt vĩnh viễn không bộc lộ tâm tình của Ngọc Vô Duyên giờ phút này lại lộ ra một nụ cười trào phúng chua sót. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho thể xác và tinh thần dần chìm vào hư vô. Tất cả những thứ này đều là thứ mà thế nhân tìm đến người của Ngọc gia để cầu giải đáp, mà người của Ngọc gia được xưng là “người trời”, đương nhiên cực kì hiểu rõ những thứ này, đây chính là vận mệnh…cũng là thứ mà Ngọc gia bọn họ thống hận nhất!



“Có lẽ huynh mới thật sự là người đứng đầu thiên hạ!” Không khí tĩnh lặng trong căn phòng bị giọng nói trầm ổn có lực của Hoàng Triều phá vỡ, đôi mắt vàng kim luôn ngời sáng giờ phút này đã hoàn toàn tập trung vào bóng dáng đứng trước cửa sổ: “Người của Ngọc gia thông tuệ nhất thiên hạ, không sai, quả nhiên là thông tuệ nhất thiên hạ! Người của Ngọc gia nếu muốn cả thiên hạ này thì quả thật là dễ như lấy đồ trong túi!”



Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn về phía Hoàng Triều, chỉ thấy trong tay hắn là cuốn lụa mà bản thân vừa viết xong.



“Ngày huynh đăng cơ, quyển “Hoàng Triều Sơ Điển” này sẽ được thông cáo cho toàn thiên hạ.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên mở miệng, xoay người trở về trước bàn, cẩn thận thu cuốn lụa lại: “Khi Triêu thành của tân vương được xây dựng, huynh cứ đối chiếu theo tiêu chuẩn trong đây mà làm…” Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp lời: “Hoặc là…huynh chỉ cần tham khảo qua thôi cũng được.”



[Hoàng Triều Sơ Điển: đại khái là chuẩn mực ban đầu của Hoàng Triều]



“Ta nghĩ trên đời này không có ai hoàn mỹ hơn so với huynh đâu, cho dù là Phong vương hay Tức vương cũng thế!” Hoàng Triều vươn tay đón lấy cuốn lụa mà Ngọc Vô Duyên đưa đến, cảm khái thốt lên.



Ngọc Vô Duyên giống như không nghe thấy, hắn xoay người đi về phía cửa sổ, ánh mắt như xuyên thấu qua bầu trời đêm mờ mịt, nói: “Một năm mới đã bắt đầu, không biết tuyết trên đỉnh núi Thương Mang có tan không nhỉ?”



“Cứ đi lên núi Thương Mang thì biết, không phải sao?” Hoàng Triều đi tới trước cửa sổ, sóng vai đứng cùng hắn.



“Núi Thương Mang… Ván cờ trên đỉnh núi…sao?” Thanh âm trầm thấp của Ngọc Vô Duyên hòa vào trong gió đêm, nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Có lẽ như vậy lại tốt hơn…”



_________________