Trí Tuệ Đại Tống

Chương 134 : Nông gia tửu

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


Huyện lệnh vuốt râu cười đắc ý: - Đây là tiểu nữ Lam Lam, bị lão phu chiều hư, đừng trách đừng trách.



Vân Tranh mỉm cười không đáp, lưng thẳng tắp, mắt không nhìn ngang.



Một cánh tay nhỏ trắng trẻo từ khóm trúc xanh duỗi ra, lấy đi ba tấm lá trúc, y chỉ kịp nhìn thấy đoạn cổ tay và ống tay áo màu vàng, cùng hương thơm nhẹ của thiếu nữ, lẫn trong mùi lá trúc.



- Nghịch ngợm. Huyện lệnh nói thế, nhưng đáy mắt đầy vẻ yêu thương, không răn dạy hành vi thất lễ của khuê nữ:



Vân Tranh nhặt thêm vài cái lá trúc nữa khỏi bàn: - Trăm điều thiện lấy chữ hiếu làm đầu, lệnh thiên kim ném lá trúc cứu cha gia khỏi thế cờ nguy nan là giai thoại đẹp. Vì thế học sinh giúp nàng ném thêm vài lá, như vậy trông giống như gió thổi tới, tự nhiên hơn nhiều, đại nhân không phát hiện ra cũng là thông cảm được thôi.



Huyện lệnh nghe vậy mới hiểu ra vì sao có nhiều lá trúc như thế, lúc đó ông nghĩ là gió thổi làm lá rụng thật, cười càng to, chỉ mặt Vân Tranh nói: - Đúng là một tên tiểu tử gian manh, không biết vị tiên sư đạo đức nào hàng phục được con khỉ nghịch ngợm này.



Vân Tranh rót trà cho huyện lệnh, tủm tỉm cười: - Gia sư chưa bao giờ nói nhiều với học sinh, thường dùng gậy giảng đạo lý.



Một câu nói làm huyện lệnh phun trà ra ngoài, Vân Tranh đã trốn xa rồi, trong rừng trúc cũng vang lên tiếng cười như chuông bạc.



Tiệc không thịnh soạn như mong đợi, một con cá, một đĩa thịt dê, mấy món rau xanh, có điều rượu là rượu ngon, nghe nói là rượu của Thạch bà tử nổi danh trong huyện, rượu màu quất, thơm ngát, bên trong chắc cho thêm vỏ quất.



Thiếu niên không chịu nổi đói, Vân Tranh lúc này đã đói tới hoa cả mắt, nhưng không thể ăn thoải mái, mỗi món chỉ đưa đũa gắp một miếng nhỏ, khen không ngớt miệng, nhất là con cá chép, ruột chưa bỏ, mang tai đỏ rực vẫn còn nguyên, ăn thế nào cũng không nuốt nổi, vẫn phải nói lời trái lương tâm, thịt dê càng tởm, luộc bằng nước không chẳng thêm gia vị, gây kinh người. Mỗi mấy món rau vừa miệng, Vân Tranh ăn nhiều một chút.
Lão bà Cửu thúc càng lau nước mắt càng nhiều, nhỏ giọng nói với Vân Tranh: - Ông ấy muốn giết chó, nhưng nha đầu ôm chó khóc không cho...



Vân Tranh an ủi vài câu, nói hôm nay là ngày vui không khóc, rồi đi tới phía Thương Nhĩ đưa tay ra: - Nhĩ thúc, thịt hươu của cháu đâu?



Thương Nhĩ lấy cái sọt to dưới bàn giơ lên, rõ ràng là để khoe khoang: - Biết ngay ngươi nhìn trúng thịt hươu nhà thúc, ăn đi cho nóng, ăn cho hết.



- Không được rồi, cháu đã ngửi thấy mùi chuột trúc của nhà Nhị gia gia, làm sao bỏ lỡ được. Vân Tranh vớt trong bát Thương Nhĩ một miếng thịt hươu, ăn một nửa, phần còn lại tống vào mồm Vân Nhị, lấy miếng nữa đưa cho Tiểu Thử: - Ăn miếng thịt hươu này là phải đọc sách, ta dạy, không học được là đánh.



Thương Nhĩ mừng lắm, đá đít thằng con làm mẫu: - Đánh, phải đánh, học không được là đánh chết.



Tội nghiệp Tiểu Thử miếng thịt vừa vào mồm chưa kịp nuốt đã bị đá văng ra ngoài.



Vân Tranh dẫn Vân Nhị đi từng bàn một, mỗi bàn ăn một ít, cho dù chỉ là đĩa rau dại cũng không bỏ qua. Lúc này Thương lão sai người lấy năm vò rượu trên xe xuống, vỗ một phát bong lớp si niêm phong, đổ hết vào một cái chum lớn, mỗi nhà tới lĩnh một bát.



Thấy mọi người đều đã có rượu, lão tộc trưởng vận khí rống lên: - Trại chúng ta có đồng sinh rồi, vài năm nữa còn có tú tài.... Uống.



Cả trại đồng thanh hô vang dội, ngửa cổ uống, rượu không nhiều, mỗi người một bát là đã gần hết, nhưng mọi người càng trở nên hào hứng.