Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

Chương 7 :

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Thấm Phi Liễu cùng Vô Tranh kịch liệt hôn nhau, cho đến khi cả hai người đều vô pháp hô hấp mới buông ra.



Trong mắt Thấm Phi Liễu tràn ngập quang mang dụ nhân, đôi môi bị mút đến sưng đỏ chậm rãi mở ra rồi khép lại, Vô Tranh dùng hai tay nâng mái tóc đen của hắn lên, vùi mặt vào trong những sợi tóc ấy, một lần lại một lần hít hà làn hương ấy.



Nhịp tim hai người dồn dập như trọng điệp, hắn nghe thấy nhịp đập của Vô Tranh, Vô Tranh đồng dạng cũng nghe được nhịp tim hắn kịch liệt không thôi.



Hắn liếm liếm môi, hương thơm trong miệng Vô Tranh khiến hắn say mê không ngớt, hắn mơ màng nhìn người trước mắt. “Ta, ta là đưa canh tới cho ngươi uống”.



Nghe vậy, Vô Tranh ở trong làn tóc hắn phát ra một trận cười khẽ. “Lại là loại canh hạ độc kia sao?”.



Hắn không biết vì sao nhưng lại đỏ mặt, bởi vì Vô Tranh thật giống như đang nói một chuyện hài phi thường thân mật.



Ngữ khí Vô Tranh hàm chứa tiếu ý làm cho Thấm Phi Liễu thẹn thùng không dám ngẩng đầu, hắn nói ra những lời hung ác cũng không có sức thuyết phục: “Lần này chắc chắn là độc chết ngươi, ngươi chớ mà đắc ý”.



Tiếng cười nhẹ của Vô Tranh lại từ trong mái tóc hắn truyền ra, Thấm Phi Liễu ôm bờ vai Vô Tranh, lại không phát giác động tác này có bao nhiêu thân mật.



Hắn bất mãn nói: “Có cái gì đáng cười chứ?”.



“Ngươi thật khả ái”.



Thấm Phi Liễu thần tình đỏ bừng, hắn nổi giận nói: “Ngươi nói hưu nói vượn gì đó? Khả ái chỉ dùng để chỉ nữ nhân, ta tuấn mỹ tư văn”.



“Thật khả ái, phi thường khả ái”.



Tiếng nói thấp trầm kia như một món ăn ngọt ngào, còn thập phần lộng quyền, Thấm Phi Liễu đánh nhẹ lên đầu vai y.“Không cho phép nói ta khả ái”.



“Khả ái chính là khả ái”.



Để tìm lời châm chọc lại, Thấm Phi Liễu vắt hết óc mà suy nghĩ: “Ngươi sửu bát quái, phế lao quỷ…”



Đôi môi bá đạo chặn lại câu sau cùng của hắn, nụ hôn của Vô Tranh không hề thô bạo như vừa rồi, mà là phiến tình lướt qua môi dưới hắn.



Ánh mắt Vô Tranh mang theo một chút cường thế, một chút ôn nhu, ở bên tai Thấm Phi Liễu nhẹ giọng phun ra ái ngữ: “Lần sau, ta muốn hoàn hoàn toàn toàn thấy dáng điệu ngươi xuất dục”.



Một nắm tay hắn đánh qua. “Hạ lưu!”.



“Ta muốn nhìn xem vết nứt da của ngươi có hoàn toàn trị hết hay không a!”.



“Ngươi hạ lưu, hạ lưu, hạ lưu…”.



Thấm Phi Liễu thấp giọng mắng chửi, môi lại lần nữa bị chặn lại, hắn bị hôn đến chóng mặt hoa mắt không thôi, chỉ phát ra được vài tiếng thở gấp.



“Còn muốn nạp thiếp không?”. Vô Tranh chuyên chú nhìn biểu tình trên mặt hắn, một chút cũng không để sót.



Phát giác nụ hôn kia dừng lại, Thấm Phi Liễu nắm lấy y lĩnh Vô Tranh, còn muốn phải nhiều hơn, thêm nhiều nụ hôn ngọt ngào, nhưng trong lòng có một cỗ tức giận kỳ quái nảy lên, hắn nạp hay không nạp thiếp thì liên quan gì đến y?




Nói xong, Vu Tình Bích rời đi mà không nói thêm gì nữa, bước đi tiêu sái, nhưng lòng tràn đầy lo âu.



***



Nâng cánh tay lên, Thấm Phi Liễu gắng sức ôm lấy ngực Vô Tranh, hơn nữa hắn ôm rất có kỹ xảo, từ bụng đến lưng, từ cánh tay đến bả vai, một chút cũng không bỏ qua.



Chờ âm thầm nhớ kỹ xích thốn (thước tấc=>kích cỡ), Thấm Phi Liễu lại vội vội vàng vàng chạy về cung điện của mình, triệu kiến chế y sư phụ (thợ may) nổi danh nhất trong cung đình. Lão sư phụ đang đưa tới y phục mới mấy ngày trước hắn làm, kiện kiện y phục màu sắc lấp lánh mỹ lệ, vừa vặn thoải mái, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ sợ mình quên mất xích thốn mới vừa ghi nhớ.



“Ta muốn ngươi làm y phục xuân hạ thu đông mỗi loại mười kiện, không, mười kiện chưa đủ, mỗi loại hai mươi kiện, trước tiên làm đông y”.



“Vâng”.



Thấy lão sư phụ điểm đầu nói vâng xong, liền muốn lui xuống, Thấm Phi Liễu lớn tiếng nói: “Chậm đã! Ta có kêu ngươi đi sao? Xích thốn của y phục ta còn chưa nói cho ngươi mà”.



Lão sư phụ giật mình nói: “Vương gia không phải muốn làm y phục của ngài sao?”



“Không phải, là, là y phục của một bằng hữu”. Sợ để lộ quan hệ của mình cùng Vô Tranh, Thấm Phi Liễu lại lập tức sửa miệng: “Kỳ thực, là muốn làm y phục của Vương huynh, ngươi lại đây”.



Lão sư phụ vừa đi qua, Thấm Phi Liễu liền ôm lấy hắn, khiến cho lão sư phụ đương trường sợ đến chết khiếp.



Hắn là biết Vương gia yêu chuộng nữ sắc, thế nhưng hắn không biết Vương gia hiện tại ngay cả nam sắc cũng có hứng thú, lại bụng đói vơ quàng mà ôm lấy niên kỷ như mình, hắn cũng không biết mình có chỗ nào hấp dẫn Vương gia, lại làm cho Vương gia ở nơi đông người đối hắn giở trò. (Ặc ặc… anh già thiệt giàu trí tưởng…bở a! Chưa hết đâu…)



“Vương gia! Ngươi, ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Lão thần không có… hứng thú ở phương diện kia”.



Nghe vậy, Thấm Phi Liễu vội vàng đẩy lão sư phụ ra, cả giận nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta đường đường một đại Vương gia, được xưng phong lưu lãng tử như ta lại đối với nam nhân có hứng thú sao? Ta phi! Mắt chó của ngươi mù rồi! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đối ngươi có hứng thú? Càng huống chi ngươi vừa già vừa xấu, ngươi thật cho là mắt ta mù rồi sao?”.



“Cầu Vương gia thứ tội, lão thần…”.



Thấm Phi Liễu càng nghĩ càng giận. “Ta ôm lấy ngươi là vì nói cho ngươi ta muốn xích thốn đại khái là bao nhiêu, ngươi kinh sợ cái gì?”.



“Chỗ của lão thần có xích thốn Đế tôn, căn bản không cần kéo kéo ôm ôm, cầu Vương gia minh xét, lão thần không quen cùng một nam nhân có tiếp xúc quá mức thân mật”. Chỗ của hắn vốn là có xích thốn của Đế tôn, Vương gia nói muốn làm y phục cho Đế tôn, cần gì phải ôm chặt như vậy? Rõ ràng Vương gia làm như vậy quả là cổ quái, hơn nữa hết sức cổ quái.



Thấm Phi Liễu nghe lão sư phụ đem hắn nói giống như sắc lang, quả thực sắp giận đến bùng nổ! “Nghe ngươi nói ta thật giống như huân tố bất kỵ, lai giả bất cự (*), nhân cách của ta có thấp kém như vậy sao?”.



(*) huân tố bất kỵ, lai giả bất cự: chay mặn không kiêng dè, ai đến cũng không cự tuyệt.



“Không có, Vương gia nhân cách cao thượng, phẩm tính lương hảo, cầu Vương gia nhượng ta khẩn trương ly khai, lão thần thực sự không có gì đáng để Vương gia lưu luyến; Vương gia nếu như ngoạn nữ nhân chán rồi, thỉnh đi tìm sủng thần niên kỷ nhỏ hơn, lão thần không chịu nổi Vương gia thương yêu, cầu Vương gia nhượng ta mau mau lui xuống”. Lão sư phụ càng nói càng sợ hãi.



Thật giống như nói hắn căn bản chính là một tên sắc ma, Thấm Phi Liễu liên tục giậm chân. “Cút cho ta, cút được càng xa càng tốt”.



Thấy lão sư phụ chạy trối chết, Thấm Phi Liễu tức giận đến đấm ngực giậm chân.



Thanh danh của mình khi nào thì kém đến loại tình trạng này?