Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 16 : Phích Lịch Thần Bổ

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Phá Bản môn bên này và pháp trường bên kia đều xảy ra huyết chiến, hoàn toàn vì muốn cứu hai người Phương, Đường, hơn nữa tất cả đều đang đợi một người.



Vương Tiểu Thạch ơi Vương Tiểu Thạch, ngươi đang ở đâu?



Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?



Thái Kinh trấn giữ tại biệt thự Biệt Dã, trong lòng cũng đang hỏi câu này.



Đương nhiên, hắn muốn Vương Tiểu Thạch đi ra, hắn muốn bức Vương Tiểu Thạch xuất hiện, hoàn toàn không có ý tốt.



Trước đó một lúc, người phụ trách Thác phái Lê Tỉnh Đường và hai tên thủ hạ đeo kiếm phi ngựa vào biệt thự, biểu thị đám loạn tặc thổ phỉ kia thật sự cho rằng Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu bị áp giải đến pháp trường chém đầu, cho nên đã động thủ cứu người.



Thật tốt, chỉ sợ bọn chúng không đến!



Đã đến thì không đi được nữa!



Hắn đã sớm tính trước mọi việc, phân công nhân thủ, đã đến thì tuyệt đối không buông tha, nhất định phải một lưới bắt hết.



Trước giờ hắn vốn là một người nhổ cỏ tận gốc, đánh rắn dập đầu.



Nhưng hắn vẫn còn có điểm không hài lòng, bởi vì có một người hắn xem trọng nhất còn chưa xuất hiện.



Vương Tiểu Thạch!



Chỉ cần Vương Tiểu Thạch chưa tới, vậy thì tất cả bố trí đều vô nghĩa, giống như vẽ rồng mà quên điểm mắt.



Hắn tốn nhiều công phu như vậy, hao tổn tâm thần như vậy, chính là vì muốn bắt Vương Tiểu Thạch, thời lai phong tống Đằng Vương các (1), thời thế tạo anh hùng, thân kiêm tháp chủ Tượng Tị tháp và lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu. Nếu bắt không được thì phải lập tức giết ngay, không thể để đến khi Vương Tiểu Thạch làm tổng đường chủ Lục Phân Bán đường và tổng minh chủ Mê Thiên Thất Thánh minh rồi mới diệt trừ.



Nhưng hắn còn chưa tới, hắn vẫn không xuất hiện.



Thái Kinh cảm thấy rất tiếc nuối, giống như mất đi thứ gì đó.



Cho đến khi thủ lĩnh Đỉnh phái Khuất Hoàn dẫn hai tên cung tiễn thủ tâm phúc đánh ngựa tìm đến.



Quả nhiên, đám thổ phỉ cường đạo kia cũng không dễ gạt, một nhóm khác đã theo dõi đến Phá Bản môn, vẫn là người trước hi sinh, người sau tiếp bước đi tìm hai người Đường, Phương.



Nhưng mà…



Có điều, Vương Tiểu Thạch vẫn không hiện thân!
Hắn mang đao gì?



Một thanh đao rất dài, rất dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài.



Dài đến mười bảy thước tám tấc.



Hắn mặc áo bào màu lam, lam đến lóng lánh.



Mặt rất đỏ.



Mắt rất híp



Mũi rất cao.



Mày như lửa, có màu bạc.



Con người của hắn rất an tĩnh.



Tóc rất dài.



Hắn ôm đao khoanh chân ngồi, nhưng thường ngáp một cách ngạo mạn vô lễ, hơn nữa ở trước mặt Thái Kinh cũng dám làm như vậy.



Hắn là một “con số” khác bên cạnh Thái Kinh.



Người ta gọi hắn là Nhất Gia chứ không gọi tên.



Tuy hắn được người ta gọi là “gia”, nhưng thực ra tuổi tác có lẽ chưa đến ba mươi lăm, hơn nữa tướng mạo còn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thực tế. Có điều vẫn gây cho người ta cảm giác hắn “quá an tĩnh một chút”.



Thành thật mà nói, có Nhất Gia và Thiên Hạ Đệ Thất bảo vệ ở đây, Thái Kinh còn sợ gì? Còn phải lo lắng điều gì?



Cho dù “Tứ Đại Danh Bổ” đồng loạt liều mạng xông vào, hắn cũng không cần phải giật mình biến sắc.



Ngươi nói sao?



Chú thích:



(1) Thời tới thì gió đưa đến Đằng Vương, chỉ sự may mắn của kẻ gặp thời.