Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 17 : Buông lỏng

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Quả nho.



Rượu mạnh.



Mỹ nhân.



Cao thủ.



Những thứ này đều ở trước mặt Thái Kinh, có được một cách dễ dàng.



Sau lưng của hắn là tường.



Trên tường khắc một con rồng trông rất sống động, nhe nanh múa vuốt, hai mắt còn khảm hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng màu máu.



Đối với Thái Kinh, đây là một sự tượng trưng cho quyền lực, cũng là một vinh dự đặc biệt.



Không phải người người đều có thể khắc một con rồng đại biểu cho cửu vương chi tôn lên vách tường sau ghế ngồi của mình, đó là do Triệu Cát đặc biệt ân sủng hắn, còn tự mình hạ chiếu gọi thợ thủ công đến chỗ hắn khắc lên, nhằm bày tỏ sự sủng ái của mình.



Từ điểm này, có thể suy ra Thái Kinh ở trước mặt Triệu Cát được trọng vọng thế nào.



Thái Kinh đương nhiên cực kỳ đắc ý vì được hoàng đế tin tưởng, nhưng hắn vênh váo tự đắc lại rất cẩn thận. Hắn thường lớn tiếng doạ người, đả kích kẻ thù chính trị, khiến người khác sai lầm cho rằng hoàng đế và văn võ bá quan trong triều đều ủng hộ hắn, vì vậy dốc sức cùng hắn đẩy kẻ thù vào chỗ chết, từ đó cùng một trận tuyến, không còn đường lui nữa.



Nhưng ở bên cạnh hoàng đế, hắn lại rất nhún nhường kính cẩn vâng lời, thỉnh thoảng còn làm vài chuyện nhỏ, cố ra vẻ bộc trực, khiến cho Triệu Cát thường cười hắn “Thái khanh đúng là quá chính trực, khó trách thường bị đám tiểu nhân vu cáo”. Thủ hạ của hắn thường tại dân gian tác oai tác quái, mượn cớ xây dựng miếu Cửu Thiên Tuế do hắn làm thần để bóc lột vơ vét của cải, một khi có người cả gan (cũng trăm cay ngàn đắng) tố cáo đến hoàng đế, lại bị hắn khóc lóc và xuyên tạc thành “thần vì muốn xây từ đường trường sinh cho thánh thượng nên bị điêu dân tham quan ghen ghét”, lại được hoàng đế khen ngợi, giao người tố cáo cho hắn trị tội.



Thái Kinh viết thư pháp rất tốt, vẽ tranh hoa điểu cũng có thành tựu xuất sắc. Nhưng ở trước mặt Triệu Cát, hắn thường tự hạ mình, bởi vì hắn biết hoàng đế tính tình háo thắng. Hắn cũng không phải lúc nào cũng a dua, có lúc vờ tha để bắt, lấy lùi làm tiến, khiến cho hoàng đế nhìn thấy các loại biểu diễn của hắn cũng tin là thật, càng thêm yêu quý sủng ái hắn.



Chẳng hạn như có một lần, Thái Kinh lúc ngà ngà say viết mấy chữ “Triều Thiên Thiếp”, lại khoe khoang rằng “cho dù không phải là thiên hạ đệ nhất thiếp, đương thời cũng không ai sánh bằng”. Đến lúc hắn cao hứng, mang thiếp vào cung trình Triệu Cát xin ý kiến, bỗng thấy ngự thư phòng có viết hai chữ “Thiên Triều”, hắn lại ngây người đứng tại chỗ, hơn ba canh giờ không nói lời nào. Sau đó người hầu phải bôi thuốc, xoa huyệt cộng thêm đút canh gừng, hắn mới lẩm bẩm “hảo thư diệu pháp, đúng là bút trời pháp đất, ta không thể nào với tới được”. Hắn lặp lại câu này đến hơn một giờ, giống như si mê.



Triệu Cát nghe tin, không nhịn được mỉm cười, tự mình mời Thụ Đại Phong đến bốc thuốc cho hắn, khuyên hắn thư họa phải coi trọng thiên cơ hỏa hầu, không nên quá cố chấp theo đuổi cảnh giới nghệ thuật. Vị cửu ngũ chi tôn sống trong nhung lụa này đương nhiên không biết, trước đó người bên cạnh hắn đã âm thầm thông báo, hoàng thượng đã viết hai chữ “Thiên Triều”, hơn nữa có vẻ rất đắc ý, tự nói “chỉ sợ không ai nhận ra bút lực tuyệt diệu trong đó”. Sau khi Thái Kinh nghe xong, liền diễn vở kịch hay này, khiến Triệu Cát tin là thật, xem Thái Kinh như tri âm.



Hình rồng trên tường này chính là do Triệu Cát cao hứng, bảo thợ thủ công kiến tạo cho hắn.



Từ trước đến giờ, mỗi lần có tiệc rượu, Thái Kinh đều không chịu ngồi quay lưng về phía cửa. Hắn phải dựa lưng vào tường, cột hoặc vật dày nặng, đối diện với hành lang ra vào, có thể quan sát tất cả nhân sự lui tới, như vậy mới chịu ngồi.



Hiện giờ hắn chính là như vậy.



Mặc dù hắn đã phái nhiều cao thủ đi đối phó với nhân vật võ lâm trong kinh sư, nhưng bên cạnh vẫn có cao thủ hạng nhất bảo vệ. Ngay cả như vậy, lúc nghe ca, xem múa, uống rượu, ôm mỹ nữ, hắn vẫn ngồi dựa lưng vào tường, không thay đổi thói quen của mình.



Hắn hớp một ngụm rượu, cười hỏi:



- Các ngươi nói xem, Vương Tiểu Thạch có sa lưới không?



Nhất Gia nói:



- Nếu hắn tới thì sẽ sa lưới.



Thái Kinh lại hỏi:



- Như vậy, hắn có tới hay không?



Hắn không biết trước đó không lâu Phương Ứng Khán cũng hỏi Mễ công công vấn đề này, nhưng hai người có thân phận bất đồng, cách hỏi cũng không giống nhau.



Thái Tuyền nói:



- Con thấy hắn sẽ không dám tới.



Nhất Gia nói:



- Nếu hắn không tới, huynh đệ của hắn đều xuất động cứu người, đời này hắn cũng không làm hảo hán được nữa.



Thái Kinh quay đầu hỏi Thiên Hạ Đệ Thất:



- Ngươi thấy sao?



Thiên Hạ Đệ Thất chỉ nói một chữ:



- Tới.



Thái Kinh ngửi ngửi mùi rượu, lại ngửi ngửi mùi thơm của nữ nhân bên cạnh, còn nhéo nhéo mông của con gái Thái Tuyền, nói:



- Ta cũng nghĩ như vậy. Hắn nhất định sẽ đến. Vương Tiểu Thạch không thể nào bỏ qua chuyện này.



Thiên Hạ Đệ Thất vẫn luôn đứng bên trái Thái Kinh năm thước, giống như một cái bóng, không hề ngồi xuống.



Hắn nói:



- Hắn sẽ đến, chỉ có điều, không biết hắn sẽ đến như thế nào? Đi đâu?



Thái Kinh dường như có phần cảm khái:
Thái Kinh là đại nhân vật có ảnh hưởng lớn trong triều. Chỉ cần Thái Kinh cao hứng, sẽ có thể đề bạt hắn, trở thành nhân vật có quyền thế mạnh.



Nhưng ngược lại, nếu như Thái Kinh ghét hắn, dưới cơn nóng giận, sẽ có thể dẫn đến phiền toái, thậm chí còn rước lấy họa sát thân.



Thái Kinh chịu triệu kiến hắn, đương nhiên là vì coi trọng hoặc chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhưng chưa chắc sẽ trọng dụng hắn. Nếu hôm nay không nhân dịp này biểu hiện thật tốt, một khi bỏ lỡ cơ hội, chưa chắc sẽ có lần thứ hai, chưa chắc Thái Kinh sẽ triệu kiến hắn một lần nữa.



Cho nên, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, khiến cho Thái Kinh khắc sâu ấn tượng với hắn.



Nhưng mà, nên nắm bắt như thế nào? Nên biểu hiện ra sao?



Chuyện này thật khó.



Thái Kinh quyền cao chức trọng, thuộc hạ nhân tài gì mà không có? Cao thủ gì chưa từng gặp? Nếu như mình nịnh hót tâng bốc, liệu có bị hắn xem thường hay không? Nếu mình biểu thị trung thành bán mạng, liệu Thái Kinh có cảm thấy quá bình thường, sẽ không coi trọng? Còn nếu mình tranh phong khoe tài, lỡ may chọc giận tướng gia, chẳng phải là ăn không hết gói lại mang đi, sau khi vấp ngã mũi dính đầy tro lại đâm đầu trán dính đầy máu sao (1)?



Như vậy, nên làm sao cho phải?



Cho nên, Diệp Vân Diệt thật sự cảm thấy khẩn trương.



Dù sao từ khi sinh ra đến nay, Thái Kinh là vị quan lớn nhất mà hắn từng gặp.



Không phải người người đều có thể nhìn thấy cung điện lớn như thế.



Không phải lúc nào cũng có thể gặp được quan cao như vậy.



Do đó Diệp Vân Diệt rất quý trọng, hết sức coi trọng cơ hội này.



Điều này khiến cho hắn không thể ung dung, vẫn luôn suy nghĩ. Ta nên kiêu ngạo thì tốt, hay là khiêm nhường thì tốt hơn? Nếu như ta vênh váo, liệu có thể khiến tướng gia chán ghét hay không? Còn nếu như ta cúi mình, có thể khiến người ta xem thường hay không?



Nhất thời, hắn cũng không biết phải làm sao đối diện với Thái Kinh.



Lại không ngờ, Thái Kinh vừa nhìn thấy hắn, giống như đã nhìn ra tất cả lo lắng nghi ngờ trong lòng hắn, câu đầu tiên đã nói:



- Ngươi quá mất tự nhiên rồi.



Đúng vậy, hắn mất tự nhiên, hơn nữa còn quá khẩn trương.



Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Thái Kinh lại bổ sung một câu:



- Buông lỏng đi!



Đúng vậy, hiện giờ điều hắn cần làm nhất chính là buông lỏng.



Buông lỏng.



Thế nhưng, trên đời bao nhiêu người có thể nói buông là buông?



Nếu như không thể buông, vậy thì làm sao nhẹ nhõm?



Cho dù có thể buông, cũng chắc đã có thể nhẹ nhõm. Từ cổ chi kim, bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đế vương quan tướng, nói là buông xuống, nhưng trên thực tế vẫn cầm chắc trong tay, nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng.



Không phải sao?



Buông xuống không chỉ là chuyện trong tay, buông xuống thật sự là ở trong lòng.



Do đó, có người làm ra vẻ buông xuống, nhưng trong lòng có từng tiêu dao chưa? Cũng có người vốn đã nhìn thấu, cho nên mặc dù còn cầm, nhưng trong lòng đã sớm đã buông xuống, trở nên tự tại.



Có một số người luôn miệng nói là buông xuống, thật ra căn bản là cầm không lên.



Vì vậy, buông xuống hay không chẳng phải ở miệng, chẳng phải ở tay, mà là trong tâm.



Buông tay không phải yên tâm, vô tâm mới có thể yên tâm.



Nếu như vốn là vô tâm, còn có chuyện gì yên tâm hay không?



Cầm lên được mà buông xuống được, dù là hào kiệt trong thiên hạ, cũng không mấy người có thể nói buông là buông.



Cầm lên được mà không buông được, cũng không có gì mất mặt, bởi vì anh hùng trên thế gian phần lớn đều như thế.



Đáng thương nhất chính là rõ ràng cầm không lên, nhưng lại giả vờ như buông xuống được; hoặc là rõ ràng không buông được, nhưng vẫn nói là đã buông xuống, lừa mình dối người, thực ra ngoại trừ bản thân thì còn gạt được ai?



Cho nên nói, cầm lên được, buông xuống được, tình nghĩa quá quan trọng tự nhiên.



Chú thích:



(1) “Ăn không hết gói lại mang đi”, nghĩa là gây ra chuyện thì phải tự mình gánh chịu.



“Mũi dính đầy tro, trán dính đầy máu”, nghĩa là muốn có kết quả tốt nhưng cuối cùng lại bị bẽ mặt.