Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 18 : Cực yêu cực hận

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Thái Kinh không có uy thế quá đáng sợ.



Cho dù có, đối với loại người thân kinh bách chiến như Diệp Vân Diệt, cũng chẳng có gì đáng sợ.



Thái Kinh cũng không có quan uy gì.



Uy thế nhà quan, phần nhiều là do quan viên trung cấp và hạ cấp thích khoe khoang. Một người làm quan đến mức đủ cao đủ lớn, người thay hắn khoe khoang uy thế lại là thuộc hạ. Bản thân hắn nếu như đủ sáng suốt, đa phần chỉ cố tỏ ra gần gũi thân thiết.



Thái Kinh thậm chí chẳng cần cố gắng xây dựng uy thế gì.



Bởi vì hắn đã không cần.



Với uy danh hiện giờ của hắn, có ai không biết? Có ai không kính? Có ai không sợ? Hắn đã không cần dọa người, bởi vì quyền lực và địa vị của hắn đã đủ dọa người rồi.



Cũng vì vậy, cho nên càng ẩn giấu chân tướng, càng khiến người khác không biết nội tình, càng đáng kinh đáng sợ.



Diệp Vân Diệt chính là sợ điều này.



Hắn không biết Thái Kinh là người như thế nào, thích cái gì? Không thích cái gì? Hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, như vậy mới càng đáng sợ.



Thái Kinh lại rất ôn hòa.



Hắn nói:



- Ngươi đừng khẩn trương, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi!



Diệp Vân Diệt muốn tự nhiên một chút, nhưng toàn thân lại càng căng thẳng:



- Thái sư tìm tôi đến có chuyện gì?



Thái Kinh dứt khoát nói:



- Ta rất bận, cũng không nói lòng vòng nữa. Ta biết ngươi rất có bản lĩnh, quyền pháp rất cao minh, đúng không?



Khuôn mặt Diệp Vân Diệt nóng lên, khàn giọng nói:



- Tôi… dưới trướng thái sư cao thủ như mây, tôi không coi vào đâu cả.



Thái Kinh cười:



- Nếu như ngươi không coi vào đâu, vậy không có ai coi vào đâu nữa. Ta muốn trọng dụng ngươi, không biết Diệp gia có cao kiến gì không?



Lần này Diệp Vân Diệt chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, nói khàn khàn:



- Tôi nguyện trung thành với tướng gia!



- Tốt!



Thái Kinh chậm rãi nói:



- Bởi vì ta đặc cách đề bạt ngươi, chỉ sợ người khác tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng so bì. Ta nghe nói “Thất Thủ quyền” của ngươi thiên hạ vô song, ngươi hãy cho ta xem thử một chút, để ta dễ giao phó trước mặt mọi người, trong lòng những người khác cũng thoải mái hơn một chút, được chứ?



Diệp Thần Du chỉ mong có một ngày từ võ lâm đi vào quan trường, đối với hắn thì đây mới là chính đạo. Hiện giờ được tướng gia khen ngợi, hắn chỉ mong sao tận trung cống hiến, đền đáp vất vả, càng muốn chứng tỏ thực lực, giành được thái sư tin tưởng coi trọng.



Hắn lập tức nghiêm mặt hỏi:



- Thái sư muốn tôi xuất thủ ra sao?



Thái Kinh dường như cũng bị giọng nói kiên quyết của hắn làm giật mình, sau đó cũng không cảm thấy kỳ quái, cười nói:



- Trước tiên ngươi không cần khẩn trương.



Tiếp đó hỏi:



- Ngươi biết Vương Tiểu Thạch không?



Diệp Vân Diệt nói:



- Biết.



Thái Kinh nói:



- Ngươi chưa từng gặp người này đúng không?



Diệp Vân Diệt đáp:



- Chưa từng gặp.



Thái Kinh lại hỏi:



- Ấn tượng của ngươi đối với hắn thế nào?



Diệp Vân Diệt đáp:



- Xấu.



Thái Kinh hỏi:



- Tại sao?



- Bởi vì hắn đối nghịch với thái sư, như vậy là hắn không đúng.



Thái Kinh cười lên.



- Chúng ta không nói chuyện này. Nếu như ta muốn ngươi giết Vương Tiểu Thạch, ngươi sẽ làm gì?



- Giết.



- Giết như thế nào?



- Dùng tất cả phương pháp có thể giết để giết chết hắn.



- Ngươi có sợ hắn không?



- Sợ hắn à?



Diệp Vân Diệt lập tức tức giận.



- Được, ta xem như ngươi không sợ hắn.



Thái Kinh nghiêm túc nói:



- Nếu thật sự không sợ, ta muốn ngươi giết hắn ngay bây giờ, ngươi chuẩn bị xong chưa?



- Tôi lúc nào cũng có thể thu hồn Vương Tiểu Thạch!



- Vậy nếu hiện giờ hắn ở đây thì sao?



- Cái… gì? Hắn ở đây?



- Đúng, nếu như hắn ở đây, ngươi có giết được hắn không?



- Hắn ở đâu? Ra đây! Ta muốn giết hắn!



- Được, nếu như ngươi biết hắn ở đây, ngươi phải chọn một người có thể là Vương Tiểu Thạch nhất trong số những người này, tóm hắn ra, hơn nữa thử xem ngươi có giết được hắn hay không!


Vương Tiểu Thạch lập tức nói:



- Ngươi còn cử động, tên của ta sẽ bắn ra.



Thái Kinh lập tức hô:



- Đừng động!



Động tác của Diệp Thần Du lập tức ngừng lại.



Điều này khiến cho gương mặt, nắm tay, cằm và tám đường gân xanh vừa to vừa dài trên huyệt thái dương trái phải của hắn đồng loạt xuất hiện, gồ lên và lộ ra.



Thái Kinh nhìn vào người đang kéo căng nỏ, đứng cách hắn mười một thước:



- Quả thật là Vương Tiểu Thạch?



Vương Tiểu Thạch đã dịch dung, nhưng đôi mắt đa tình, khí thế vương giả và phong thái hiệp giả lúc giở tay nhấc chân, không ai có thể mô phỏng được.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Là ta.



Thái Kinh quay sang hỏi Khuất Hoàn:



- Vương Tiểu Thạch sao lại trở thành thủ hạ của ngươi?



Khuất Hoàn mồ hôi chảy ròng ròng.



Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy. Hắn còn tưởng rằng đây là người của biệt thự Biệt Dã, được phái ra dẫn đường cho hắn.



Đồng dạng, Lê Tỉnh Đường cũng không hiểu. Ngay cả Thái Tuyền cũng chớp đôi mắt híp, dường như không thể lý giải vì sao trong đám vũ công do nàng một tay huấn luyện, lại có gián điệp lẻn vào như thế.



Cũng vì không hiểu, cho nên mới bị những người này trà trộn vào.



Cũng vì không thể lý giải, do đó mới bị Lương A Ngưu vừa xuất hiện đã làm Nhất Gia phân tâm, Hà Tiểu Hà làm Thiên Hạ Đệ Thất phân thần.



Nhưng những chuyện này đều không làm Thần Du Gia Gia thất thủ.



Hắn đã đến gần sát Vương Tiểu Thạch.



Chỉ cách một quyền.



Thủ thế đợi phát.



Chỉ chờ hiệu lệnh.



Lần này Thái Kinh ngưng mắt nhìn mũi tên lập lòe kim quang, mồ hôi trên trán dường như cũng lấp lánh kim quang.



- Thái Dương thần tiễn?



Vương Tiểu Thạch trầm tĩnh nói:



- Ta đoạt được từ chỗ Gia Cát tiên sinh, y còn bị ta gây thương tích.



Đến lúc này Thái Kinh vẫn còn cười được:



- Bị thương và không bị thương, còn thật khó nói được ngay. Lần trước ta muốn ngươi giết hắn, hắn không chết, ta lại giả vờ bị thương, mượn chuyện này bẩm tấu lên thánh thượng. Lần này ngươi tới giết ta, lại đến phiên hắn bị thương, hơn nữa đã sớm diễn một vở kịch hay trước mặt hoàng thượng, nắm lấy cái lý, các ngươi quả là một đôi đặc sắc.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng như thế. Có điều Thái Dương thần tiễn này lại là thứ thiệt, chắc chắn là thật.



Thái Kinh vẫn nhìn kỹ một nỏ ba tên kia, nghiêm nghị nói:



- Ta nhìn ra được. Khó trách năm đó Nguyên Thập Tam Hạn từng nói, giả sử hắn luyện thành “Thương Tâm tiểu tiễn”, lại có được Xạ Nhật thần cung và Truy Nhật thần tiễn, hắn đã sớm là thiên hạ vô địch rồi. Ta biết ngươi đã lấy được Sơn Tự kinh, nhưng không biết Vô Mộng Nữ có truyền “Nhẫn Nhục thần công” cho ngươi hay không? Cũng không biết “Thương Tâm tiễn pháp” của ngươi đã luyện thành hay chưa?



Vương Tiểu Thạch nhếch môi cười:



- Ngươi nói sao?



Thái Kinh dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô:



- Tiễn pháp của ngươi thành hay chưa, ta không biết được… có điều đá của ngươi, ta đã thử qua.



Vương Tiểu Thạch cười nói:



- Chúng ta đúng là bạn cũ.



- Đúng.



Thái Kinh nói:



- Chúng ta là bạn cũ… ngươi làm như vậy, không phải quá mạo hiểm rồi sao? Nếu như ngươi một phát bắn không trúng ta, “Thất Thủ quyền” của Diệp Thần Gia sẽ lập tức đánh vào sau lưng ngươi. Lại nói, cho dù ngươi giết chết ta, ngươi cho rằng có thể rời khỏi biệt thự Biệt Dã sao?



Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch rất đơn giản:



- Không thể.



- Nếu đã không thể.



Thái Kinh định khuyên:



- Sao không bỏ cung và tên của ngươi xuống?



Vương Tiểu Thạch lập tức lắc đầu.



Hắn có thể cảm giác được sát khí sau lưng hắn đột nhiên tăng lên. Nếu phần lưng của hắn là do rất nhiều sinh mệnh nhỏ tạo thành xương thịt, vậy thì nơi ấy đã tử thương la liệt.



Nhưng hắn vẫn tiếp lời:



- Ta đến đây là muốn ngươi đáp ứng một chuyện.



Thái Kinh cười khan nói:



- Ngươi dùng phương thức này tới đàm phán với ta… chẳng phải là… rất không quang vinh sao?



- Nói sinh tử tiến lùi với loại người như ngươi.



Bàn tay Vương Tiểu Thạch vững như tảng đá, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đại nhân vật trong cả nước chỉ dưới một người (cũng không hẳn) mà trên vạn người (đâu chỉ) này, giọng nói cũng rất kiên quyết:



- Khó tránh khỏi, phải dùng một vài thủ đoạn phi thường…



Sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn nóng nảy:



- Đây là thủ đoạn hèn hạ.



- Không.



Vương Tiểu Thạch lập tức đính chính:



- Đây chỉ là thủ đoạn sấm sét. Người phi thường làm chuyện phi thường đối phó với kẻ địch phi thường dĩ nhiên phải dùng thủ đoạn phi thường.



Chú thích:



(1) Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.