Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 19 : Bất động như núi

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Vương Tiểu Thạch vẫn kéo căng nỏ, lắp tên, nhắm ngay vào Thái Kinh.



Đây là lần thứ hai hắn và Thái Kinh gặp mặt.



Không, là đối diện.



Cả người hắn đều bất động như núi.



Nhưng đó là núi lửa đang hoạt động, một ngọn núi tùy thời có thể nổ tung, không thể cứu vãn.



Thái Kinh nhìn qua người của Vương Tiểu Thạch, nhìn cung trên tay đối phương, nhìn chăm chú vào mũi tên trên cung, chân của hắn cảm thấy phát lạnh, da đầu cũng bắt đầu tê dại.



Hắn còn cảm thấy hô hấp rất gấp rút, ngực rất khó chịu, rất không thoải mái.



Có thể là do uống rượu? Nguyên nhân đáng sợ nhất cũng trực tiếp nhất, đó là hắn phải đối mặt với ba mũi tên ở trong phòng cũng lập lòe phát sáng, tùy thời có thể đâm vào trong ngực hắn.



Đây là thứ mà ngay cả “nguyên soái” (Nguyên Thập Tam Hạn) cũng không muốn, không dám, không nguyện ý đối mặt.



Hắn bắt đầu cảm thấy không cười nổi.



Nhưng lúc này nhất định phải cười.



Cười, mới không để cho người khác biết được hư thật của hắn.



Cho nên trên mặt hắn vẫn nặn ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại rất thiếu tự tin.



Hắn cũng cảm thấy nụ cười của mình nhất định rất miễn cưỡng, cho nên hắn lập tức nói chuyện.



Nói chuyện, có đôi khi là sự che giấu tốt nhất. Trầm mặc và nói chuyện, bình thường đều là hai thái cực của che giấu.



- Ngươi giương cung lắp tên như vậy, không thấy mệt sao?



Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch chỉ có một chữ, nhưng càng làm hắn kinh tâm hơn so với ngàn lời vạn chữ:



- Mệt.



Bởi vì hốt hoảng, cho nên hắn lại chủ động khuyên nhủ:



- Nếu mệt mỏi, sao không bỏ xuống? Một khi bỏ xuống, ngươi sẽ không còn là kẻ địch của ta, mà là bằng hữu của ta. Quan cao, lộc lớn, quyền lực, danh vị, tiền bạc của ta đều không thiếu ngươi. Huống hồ nhân tài như ngươi, ta còn cầu như khát nước. Bỏ xuống đi!



Vương Tiểu Thạch bình tĩnh nói:



- Ta mệt, nhưng ta không bỏ được.



Thái Kinh thăm dò:



- Ngươi chỉ cần bỏ xuống, ta bảo đảm nơi này không ai tổn thương ngươi, mặc ngươi tự do ra vào, bình bình an an, công danh phú quý tùy ngươi lựa chọn.



Vương Tiểu Thạch thật thà nói:



- Không.



Thái Kinh kìm nén cơn giận:




Có điều, dụng ý thực sự của hắn vẫn là thừa dịp này lập kế diệt trừ Vương Tiểu Thạch.



Thế nhưng, Vương Tiểu Thạch và đám cao thủ của Phong Vũ lâu, Thiên Cơ tổ, hai đảng Phát Mộng, Liên Vân trại lại tương kế tựu kế, chia thành hai nhóm nhân mã, phân biệt cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu tại Phá Bản môn và pháp trường.



Thực ra, chủ lực lớn nhất của bọn họ vẫn nằm ở Vương Tiểu Thạch.



Mọi người thu hút sự chú ý của Thái Kinh và cao thủ bên cạnh, Vương Tiểu Thạch thừa dịp này giết vào Hoàng Long, xông vào biệt thự Biệt Dã (nếu như Thái Kinh ở lại phủ tướng gia, cho dù Vương Tiểu Thạch có đại thần thông cũng không thể trà trộn vào được. Nhưng Thái Kinh muốn trực tiếp chỉ huy hành động lần này, nhất định phải trấn giữ tại biệt thự Biệt Dã ở gần pháp trường và Phá Bản môn. Cộng thêm Vương Tiểu Thạch trăm phương ngàn kế an bài, kết hợp với nội ứng do Gia Cát tiên sinh mai phục từ trước, Vương Tiểu Thạch, Lương A Ngưu, Hà Tiểu Hà đã thuận lợi lẻn vào), trực tiếp khống chế Thái Kinh.



Còn lại, Vương Tiểu Thạch có hai con đường.



Thứ nhất là thừa cơ hội tốt này giết chết Thái Kinh.



Thứ hai là uy hiếp Thái Kinh thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, cũng miễn truy cứu định tội với quần hùng trong kinh thành.



Có điều đối với Vương Tiểu Thạch, hai con đường này đều không phải là “đường sống”.



Cho dù giết chết Thái Kinh, phải đối mặt với đám cường địch Nhất Gia, Diệp Thần Du, Thiên Hạ Đệ Thất liên thủ, Vương Tiểu Thạch quả thật không có cơ hội sống.



Cho dù Thái Kinh thả Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, nhưng có thể bỏ qua cho hắn sao?



Hắn đã cưỡi lên lưng hổ.



Đối mặt với Thái Kinh, mà tính mạng của Thái Kinh đang nằm dưới mũi tên nhọn trong tay hắn, hắn không nhịn được toàn thân khẽ run lên vì kích động và kích thích.



Giết Thái Kinh, đây là một chuyện danh động thiên hạ.



Giết Thái tướng, đây là công đức phi thường.



Giết Thái Kinh, đây là một chuyện thay đổi lịch sử…



Có nên buông tay, bắn tên, giết chết tên quyền tướng Thái Kinh gây họa xã tắc, đảo điên thiên hạ này? Hay là nhẫn nhục chịu đựng, suy nghĩ vì đại cục, chỉ uy hiếp Thái Kinh thả Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, đồng thời miễn đi tội danh của các lộ anh hùng trong võ lâm, để kinh sư có một khoảng thời gian yên bình?



Ngươi nói sao?



Chú thích:



Trích từ “Quế Nguyên Phô” của nhà thơ Dương Vạn Lý thời Nam Tống.



Tạm dịch: (fishscreen)



Dãy núi ngăn cản khe nước chảy



Khiến cho nước suối ồn ngày đêm



Chảy về phía trước nơi chân núi



Dòng nước đường đường đến trước thôn



Trong dãy núi có một khe suối, dãy núi ngăn cản nước trong khe không cho chảy về phía trước, khiến cho dòng nước giữa núi ngày đêm không ngừng náo động; nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được dòng nước, đến khi nó chảy đến nơi tận cùng của chân núi, tiếng nước ồn ào đã hoàn toàn biến thành dòng nước mạnh mẽ, vui vẻ thông suốt chảy đến trước thôn.



Người thời nay dùng bài thơ này để ví von không thể ngăn được trào lưu của thời đại, tất cả hành vi trái với trào lưu chẳng những không có tác dụng, hơn nữa chỉ tạo nên hỗn loạn quấy nhiễu mà thôi.