Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 20 : Ta đã chống đỡ hết nổi

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Phương Ứng Khán nói:



- Ngài thật sự cho rằng chúng ta không nên ra tay giải quyết đám cuồng đồ này?



Mễ Thương Khung híp mắt, dường như muốn cẩn thận suy cứu nguyên nhân vì sao người trẻ tuổi này ngày thường thâm trầm khó biết nội tình, nhưng hôm nay lại trở nên nóng nảy khó chịu, không kiềm chế được như vậy.



Do đó, hắn lại ung dung hỏi:



- Tình hình thế lực võ lâm kinh sư một hai chục năm trước, tiểu hầu gia luôn hiểu rõ như lòng bàn tay, chắc không cần ta kể lại chứ!



Phương Ứng Khán mỉm cười nói:



- Mê Thiên Thất Thánh minh? Kim Phong Tế Vũ lâu? Lục Phân Bán đường? Thế chân vạc chia ba của bọn họ đã hết thời rồi. Sau khi Quan Thất mất tích, Mê Thiên Thất Thánh chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Lục Phân Bán đường tranh hùng đấu thắng với Kim Phong Tế Vũ lâu, kết quả là Lôi Tổn chết, Tô Mộng Chẩm cũng chết, ngay cả Bạch Sầu Phi cũng bỏ mạng. Hai bên đều đại thương nguyên khí, ngược lại người của Tập đoàn Hữu Kiều chúng ta lại bảo tồn thực lực.



Mễ Thương Khung nói:



- Nói rất hay. Vì vậy, Mê Thiên minh vốn có khuynh hướng cầu cạnh quân Kim Liêu tặc đã tan thành mây khói, một bộ phận đã chuyển sang hoạt động bí mật, không dám lộ diện; Lục Phân Bán đường thuộc phe chủ hòa, nhất thời vẫn không trở mình được, càng bận đối kháng với Kim Phong Tế Vũ lâu thuộc phe chủ chiến. Đến lúc này, thế lực võ lâm kinh sư một lần nữa chỉnh hợp. Ngài thử suy nghĩ một chút, trước kia Thái Kinh có thể một tay khống chế thế lực của hai phe chủ hòa và cầu cạnh, hiện nay Vương Tiểu Thạch lãnh đạo Kim Phong Tế Vũ lâu và Tượng Tị tháp, cộng thêm sự ủng hộ của hai đảng Phát Mộng vốn có thực lực ngang hàng với Lục Phân Bán đường, cục diện đối lập của Tam Quốc mới này hiển nhiên có lợi cho Kim Phong Tế Vũ lâu… Thế nhưng, Bạch Sầu Phi vừa chết, Thái Kinh đã không khống chế được Phong Vũ lâu nữa, ngài nghĩ hắn có thể an tâm sao? Một khi thế lực võ lâm kinh sư toàn diện kết hợp lại, cỏ cây đều là binh lính, cho dù là hai mươi vạn cấm quân thủ vệ Đông Kinh chỉ sợ cũng không ngăn cản được.



Nói xong, hắn lại ho khan.



- Có điều.



Phương Ứng Khán hơi ngạo mạn nói:



- Thế lực do Tập đoàn Hữu Kiều chúng ta thành lập, kết hợp giữa chư hầu quan tướng và thương nhân tài phiệt, cũng đã chín muồi rồi. Thái Kinh đương nhiên sẽ không xem nhẹ thực lực của chúng ta.



- Hắn đúng là không dám xem thường thế lực của chúng ta.



Trong cơn ho kịch liệt, Mễ Thương Khung lại cảm giác được con thú giống như đến từ hồng hoang kia đến gần trước mắt, cho nên giọng nói cũng gấp gáp hơn:



- Hắn hiểu rất rõ, hiện giờ Lục Phân Bán đường xem như đã thâu tóm thế lực võ lâm hắc đạo trong kinh, nhưng phần lớn võ lâm bạch đạo lại dựa vào Kim Phong Tế Vũ lâu, còn hào kiệt phố phường phần nhiều là nhân mã của hai đảng Phát Mộng. Một khi hai phái thống nhất, lực lượng sẽ không ai cản được. Hắn càng hiểu rõ, lực lượng của chúng ta tuy cũng lớn mạnh, nhưng không hoàn toàn mặc cho hắn điều động. Vì vậy, hôm nay hắn thiết kế trận cướp pháp trường đáng nguyền rủa này, ít nhất có ba mục đích…
Hắn vốn trông chờ đồng môn tới cứu, nhưng phát hiện bất kể La, Lương, Hà, Trương, Trần, Thái, dùng một đấu một, đối phó với sáu tên Đao Vương khác đều rất tốn sức.



(Không ai có thể nhảy ra cứu giúp.)



Hắn cảm thấy da đầu tê dại.



(Đại Khai Thiên đao pháp của Tiêu Sát đã gọt mất một mảng tóc lớn của hắn.)



Hắn cũng cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh.



(Tiểu Tích Địa đao của Tiêu Sát đã cắt mất đáy giày bên trái của hắn, thiếu chút nữa cả mắt cá chân của hắn cũng bị mất tại pháp trường này.)



Hắn càng cảm giác được ánh đao rất thân thiết.



(Khi đao của Tiêu Bạch thân thiết với ngươi, vậy chẳng khác nào mạng của ngươi đã có thù với chính mình.)



Hắn cố sức ứng chiến, nhưng đã không thể ứng phó.



(Cứu mạng!)



Trương Thán chỉ căm phẫn, đây đúng là một trận cướp pháp trường đáng nguyền rủa!



Ngay cả huynh đệ cũng không thấy, tính mạng của mình lại sắp bị mất ở đây!



Hắn muốn kêu to cứu mạng, nhưng chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng gào thét.



Ai bảo hắn là hiệp sĩ, ai bảo hắn là hảo hán?



Là nhân sĩ hiệp nghĩa hảo nam nhi, không thể kêu trời kêu đất, muốn người cứu mạng, cầu người tha thứ. Không phải sao? Có lẽ lý do quan trọng hơn là, cho dù có kêu, mọi người đều đang đánh đến mức dầu sôi lửa bỏng, quên cả sống chết, ai sẽ tới cứu hắn một mạng? Hắn lại cứu được mạng người nào?