Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 55 : Ôn Nhu chẳng hề ôn nhu

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Trả lời nàng đương nhiên không phải con bọ cánh cứng nhỏ kia, mà là kia một con “bọ cánh cứng nhỏ”.



Một con “bọ cánh cứng nhỏ” không phải là bọ cánh cứng nhỏ thật sự, nhưng so với bọ cánh cứng nhỏ còn giống bọ cánh cứng nhỏ hơn.



- La Bạch Ái!



Ôn Nhu thét lên:



- Ngươi ở trong lùm cỏ làm gì?



Chỉ thấy trong lùm cỏ, bụi cây đột nhiên ló ra một cái đầu, cặp mắt tròn tròn, tròng trắng trắng trắng, dái tai tròn tròn, con ngươi đen đen, lỗ mũi tròn tròn, gương mặt bầu bầu, còn có một hàm răng hơi lệch, cùng nàng nhìn nhau há hốc mồm.



- Ân công!



Thiếu niên kia nháy cặp mắt to, ngữ điệu cực kỳ tình cảm:



- Xin lỗi, làm ngài sợ hãi, ta tội đáng muôn chết, ta sống nên ăn bùn. Ta xin lỗi, ngài ăn lê đi!



Nói xong lại đưa một quả lê tới.



Lê đã hơi chín.



Ôn Nhu vừa nhìn thấy lê, lập tức hết giận một nửa. Nàng đang khát nước, liền không thể chờ đợi chụp lấy, cắn một cái, rắc rắc mấy tiếng, cơn giận lại tiêu đi một nửa, rắc rắc quát hỏi:



- Ngươi núp trong bụi cây nghe lén ta nói chuyện sao? Muốn chết à!



- Không phải.



Thiếu niên La Bạch Ái vội biện hộ:



- Ta vốn là tới đây để tìm đồ cho ân công.



- Ân công?



Ôn Nhu cau mày, quả lê vẫn chát, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có lê để ăn:



- Thật khó nghe.



- Ngài thật sự đã cứu ta. Không có ân công cứu giúp, La Bạch Ái ta… ngoại hiệu La Tống Thang, sau này sẽ không thể ở trên giang hồ, trong võ lâm trở thành đại nhân vật đội trời đạp đất, xuất sắc hàng đầu, có một không hai trong thiên hạ. Ta không gọi ngài là ân công, chẳng phải sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa?



- Ngươi vong ân phụ nghĩa cũng được. Ta không phải là công, ngươi đừng gọi ta là ân công, ta không thích.



- Như vậy… nên gọi là gì đây? Không phải công…



La Bạch Ái linh cơ vừa động:



- A, vậy gọi là ân bà thì sao…



- Phì!



Ôn Nhu phun một cái:



- Đừng gọi đừng gọi, muốn gọi thì cứ gọi ta là bà cô.



- Bà cô.



La Bạch Ái cũng không ngang ngược, vừa mở miệng liền gọi.



Ôn Nhu ngẩn người, đành phải tùy hắn. Trông thấy quả lê đã ăn hết chỉ còn lại một hạt nhân, không để lại cho đối phương chút gì, không khỏi có phần ngượng ngùng, liền tùy ý hỏi:



- Ngươi vừa nói tìm thứ gì ấy nhỉ?



- Tìm lê.



La Bạch Ái sảng khoái nói:



- Tìm một trái lê chín.




- Ôn Nhu, Ôn Nhu, cô đang ở đâu?



Người gọi tên nàng, giọng nói nhỏ và dịu dàng, giống như sông nhỏ róc rách nước chảy ôn nhu.



Ôn Nhu biết đó là Hà Tiểu Hà.



Trong đội ngũ chạy trốn này, chỉ có Hà Tiểu Hà và nàng là nữ nhân, đương nhiên thường xuyên có cơ hội ở cùng với nhau.



Nàng nhanh chóng hiểu rõ, ít nhất Hà Tiểu Hà có một đặc tính gần như hoàn toàn giống với nàng.



Hà Tiểu Hà tên là Tiểu Hà (sông nhỏ), dáng vẻ tiểu hà, âm điệu tiểu hà, nhưng thái độ làm người lại chẳng hề “tiểu hà”.



Hơn nữa còn rất “Trường Giang đại hà”.



Ngoại hiệu của nàng cũng khá giống như con người của nàng, “Lão Thiên Gia (ông trời)”.



Có lần, Ôn Nhu thấy nàng cãi nhau với La Bạch Ái vốn khôi hài, mới biết vị “Lão Thiên Gia” này có bao nhiêu ông trời.



Lại có một lần, Lương A Ngưu bị Hà Tiểu Hà mắng thẳng mặt đến mức tan tác tơi bời, máu chó đổ đầu, nàng mới biết Hà Tiểu Hà vốn chẳng hề tiểu hà.



Lại có một lần, thậm chí ngay cả Vương Tiểu Thạch, Phương Hận Thiếu, thầy trò La Bạch Ái, cộng thêm một tên “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu, vẫn cãi không nổi một Hà Tiểu Hà, lúc ấy khiến cho Ôn Nhu trong lòng phải thở dài một tiếng “Lão Thiên Gia”.



Đường Bảo Ngưu thần trí chưa khôi phục, trạng thái còn chưa tốt, do đó một khi cãi nhau, Hà Tiểu Hà có thể nói là vô địch.



Điểm này, dù sao Hà Tiểu Hà cùng gần giống như nàng, bởi vì nàng đồng dạng cũng chẳng hề ôn nhu.



Cho nên đôi quỷ bảo bối La Bạch Ái và Lương A Ngưu thường sáng tác một ca khúc để châm chọc bọn họ.



Sông nhỏ cong cong lại như đao



Sông nhỏ dìm người không còn mạng



Ôn nhu một điểm chẳng ôn nhu



Ôn nhu giết người không đền mạng



Hừ!



Khó nghe muốn chết!



Ngươi hát kệ ngươi, ta dữ kệ ta!



Sợ các ngươi hát, chúng ta còn xem là hung dữ sao?



Phì!



Nữ nhân nhất định phải ôn nhu sao? Ca thật khó nghe, nhưng bà cô ta chẳng khó chịu chút nào!



Ôn Nhu đáp lại một tiếng, đi tới.



La Bạch Ái nhìn theo bóng lưng Ôn Nhu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc, mới lẩm bẩm:



- Những lời như vậy mà ta cũng kịp thời nghĩ ra được, hà… Hạ viên ngoại? Giặt áo khoác? Xì!



Hắn từ trong lỗ mũi bật cười:



- Ta quả thật bội phục mình…



Sau đó hắn lại lẩm bẩm:



- Để ta yêu đương, yêu đương một trận thỏa thích, có được không?



Giọng nói rất ôn nhu, cũng rất giống như Ôn Nhu, còn tự nói tự cười.



Đột nhiên đầu của hắn bị người ta gõ một cái, hắn đau đến mức kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, trông thấy sư phụ của mình là “Thiên Đại Địa Đại” Ban Sư Chi.