Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 56 : Sao không oanh oanh liệt liệt yêu một trận

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.



Lúc La Bạch Ái hữu ý vô ý nghe được tâm tư của Ôn Nhu, cũng chìm trong tâm tư của Ôn Nhu, không ngờ lại có người ở sau lưng nghe hắn lầm bầm lầu bầu.



May mắn không phải là kẻ địch, mà là vị sư phụ còn “phiền phức” hơn kẻ địch.



Chỉ thấy Ban Sư như cười mà không cười nhìn hắn, trên trán vừa lúc có một con bọ cánh cứng già, hắn cũng không xem là ngỗ ngược, chỉ ngạc nhiên hỏi đồ đệ của hắn:



- Ngươi có bệnh à?



- Không có.



- Ngươi lẩm bẩm cái gì?



- Không có gì.



Ban Sư Chi càng hoài nghi:



- Sao ngươi lại học cách nói chuyện giống như nữ nhân nhà người ta thế?



- Nào có?



Ban Sư dùng tay sờ sờ trán của đồ đệ hắn:



- Ngươi phát sốt à?



- Ai nói!



- Thần kinh của ngươi có vấn đề?



- Ông mới có vấn đề.



- Vậy sao ngươi lại một mình làm dáng bên cạnh đống phân của ngươi không xa? Ngươi bị mùi thúi của mình làm cho đầu óc mê muội rồi sao?



- Chuyện này…



Tâm tư La Bạch Ái đang chìm trong một loại ưu tư, bị sư phụ của hắn quấy rầy hỏi nguyên một tràng, liền tức giận hỏi ngược lại:



- Sư phụ, ngài cảm thấy có phải bà cô kia cũng bắt đầu thích làm dáng hay không?



- Cái gì?



Ban Sư kêu lên.



La Bạch Ái cảm thấy lỗ tai của bị chấn đau, nhíu mày một cái, nói lại một lần.



Ban Sư lại phản ứng kịch liệt, một lần nữa quát to:



- Ngươi nói gì?



La Bạch Ái cả giận:



- Ông điếc à? Nói như vậy mà cũng không nghe được sao!



Ban Sư nghiêm mặt lại:



- Ngươi thấy sắc thì nổi lòng dâm, còn dám nói chuyện với sư phụ như vậy? Môn quy ở đâu!



La Bạch Ái cười lạnh một tiếng:



- Môn quy? Hừ!



Ban Sư giận đến giọng nói cũng run rẩy:



- Ngươi ngươi ngươi, tên nghịch đồ ngươi, lại dám coi thường quy phạm của tổ tông?



La Bạch Ái nghiêm nghị nói:



- Không dám.



Ban Sư Chi cười gằn nói:



- Nghĩ chắc ngươi cũng không dám. Môn quy chúng ta nghiêm ngặt, lớn nhỏ có thứ tự. Sư phụ ta… sư công của ngươi Đại Thủ Thần Long từng nói, không phục tùng huấn lệnh của sư trưởng, bất kính với trưởng thượng tiền bối, thân là môn nhân, mắt không tôn trưởng, tội nên phạt nặng, phạt giam cầm bốn tháng bảy ngày, nếu không thì đánh ba mươi hai trượng, trừ khi giao nộp hai trăm tám mươi lượng bạc mới có thể thay thế hình phạt.



La Bạch Ái cúi đầu nói:



- Vâng, vâng. Có điều, trong “Thần thủ bảo giám” của sư công Đại Thủ Thần Long cũng có ghi chép lời nói của lão nhân gia ông ta, nếu như sư không ra sư, trưởng không ra trưởng, tự mình xúc phạm môn quy, người tự coi khinh mình thì người khác cũng sẽ coi khinh hắn, nếu như trong môn không ai dám trừng trị trưởng bối không có đức hạnh này, nên do môn đồ chính trực lương thiện trong môn chấp hành gia pháp đối với hắn.



Ban Sư thất kinh:



- Ta xúc phạm tới môn quy khi nào? Ngươi đừng nói lung tung!



Giọng nói cũng run rẩy.



- Không có à?



La Bạch Ái ghé mặt đến gần.



- Không.



Ban Sư Chi ưỡn ngực, giọng nói đã yếu đi hơn phân nửa.



- Ông mượn tiền của tôi không trả.



- Ta mượn tiền của ngươi, là thay ngươi đi cứu tế tai dân ở Hoa Đông, đó là hành thiện.



- Vậy tôi không có tiền ăn cơm, ai tới cứu tế tôi?



- Mượn tiền của ngươi, là thay ngươi tích đức hành thiện, ta, ta trước sau sẽ trả.



- Được, vậy ông mượn tiền mồ hôi nước mắt của nhị sư đệ, tam sư muội, tứ sư đệ, ngũ sư muội, lục sư đệ, thất sư muội, bát sư đệ, cửu sư muội, thập sư đệ, thập nhất sư muội, thập nhất sư đệ, thập nhị sư muội, thập tam sư đệ, không, sư muội, thập tứ sư đệ, thập ngũ sư muội, thập lục sư đệ, thập thất sư muội, thập bát sư đệ và thập cửu sư… ồ, người này lại quên mất là sư muội hay sư đệ, đã quyên đến nơi nào rồi?



- Ta…



- Nói!
- Hử?



- Mùa xuân đã sớm đến rồi.



- Có ý gì?



- Đồ đệ ơi, mùa xuân đã sớm ở trong lòng ngươi rồi.



Ban Sư dùng tay vỗ vỗ vào ngực đồ nhi hắn, cười đùa nói:



- Ngươi đã sớm động lòng xuân rồi. Sư tổ dạy là “tứ đại giai không” đao kiếm tên thương pháp, ta thấy ngươi chỉ hiểu “tứ đại bất không”. Không phải sao? Ngươi còn muốn chối cãi à. Ngươi vốn đã động tâm, có ý với Ôn Nhu cô nương, đúng không?



La Bạch Ái dùng khóe mắt nhìn ngắm sư phụ hắn.



Nhìn ngắm.



Nhìn ngắm.



Ánh mắt rất gắng sức, mang theo vẻ kiên quyết.



Một lúc sau hắn mới cười lên ha hả:



- Sư phụ thật là lợi hại, gừng càng già càng cay, vẫn là lời người sắp chết nói đúng. Tới tới tới, sư phụ tốt, nói cho tôi biết có diệu kế gì, tôi đúng là rất nhớ nhung tưởng niệm bà cô đó.



Lúc này Ban Sư Chi mới giống như trút được gánh nặng, cười ha ha nói:



- Ta sợ dạy xong, đồ đệ có bà cô rồi sẽ quên mất sư phụ sư môn.



- Đồ đệ tốt La Bạch Ái của ông là loại người này sao? Sư phụ nói quá lời rồi.



La Bạch Ái cười ha hả, thầm nghĩ: “Chẳng trách ông giữ lại thủ đoạn, không dạy ta thủ pháp điểm huyệt.”



Sau đó lại cười ha hả nói:



- Sư phụ nói đùa rồi.



Ban Sư Chi làm cho sắc mặt nghiêm túc lại:



- Ta cũng không phải nói đùa. Chỉ sợ ngươi… khó có phần thắng.



La Bạch Ái giật mình một cái, vội hỏi:



- Ông nói thật?



Ban Sư nghiêm trang nói:



- Thật.



La Bạch Ái nửa tin nửa ngờ:



- Làm sao ông biết lời ông nói nhất định đúng?



Ban Sư nghiêm nghị nói:



- Bởi vì ta họ Ban.



Hắn nhất thời trở nên hùng dũng như núi:



- Là Ban trong Lỗ Ban sư phụ, là Ban của Ban Chiêu, Ban Siêu, cũng là Ban của Diệu Thủ Lộng Phủ Ban môn, lời nói của ta nhất định có đạo lý.



La Bạch Ái lại hít một hơi lạnh:



- Ông nói đi!



Ban Sư nhìn chăm chú vào hắn, giống như đang trao tặng độc môn nội công bí quyết tâm pháp gì:



- Ngươi có tình địch.



- Ai?



- Vương Tiểu Thạch.



Sau đó hắn kết luận:



- Cảnh giới của ngươi mới đến tứ đại bất không, bản thân hắn đã sớm là một cái không rồi.



Ban Sư quyền uy nói:



- Ngươi, không phải là đối thủ của hắn.



La Bạch Ái nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi:



- Trên võ công ta không bằng hắn, nhưng trên tình trường ta cũng không bằng hắn sao?



Vấn đề này lại khiến cho sư phụ hắn nhất thời không trả lời được.



- Mặc kệ.



Đồ đệ hắn nói:



- Chỉ cần có cơ hội, ta vẫn muốn thử một lần. Ta là người, hắn cũng là người, có gì hắn làm được mà ta không làm được, hắn có thể mà ta lại không thể. Huống hồ, ta thích nàng là được, nàng có thích ta hay không cũng không ảnh hưởng đến việc ta thích nàng.



- Có chí khí.



Ban Sư cảm khái nói:



- Đáng tiếc chưa từng thấy ngươi dùng nó vào chính đạo.



La Bạch Ái cười, răng trắng, mắt sáng, người cũng sáng sủa.



- Đây cũng chính là niềm vui làm người của ta.



Hắn nói, rất biết tự mình tìm vui.