Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 63 : Tâm tình của ta không tốt

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


- Ta nói là tâm, tâm già, không phải là người.



Hà Tiểu Hà cười nói tiếp:



- Ta thật hâm mộ muội.



- Hâm mộ ta cái gì?



Ôn Nhu cảm thấy lạ.



- Hâm mộ muội vĩnh viễn ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ



Hà Tiểu Hà thiện ý nói:



- Người như vậy, tình hoài vĩnh viễn không già.



Cặp mắt Ôn Nhu sáng lên, giống như hai ngọn đèn, nhưng không lâu sau lại ảm đạm đi.



- Tâm tình của ta cũng không tốt…



Lông mi dài của Ôn Nhu rũ xuống, lay động rất nhiều vết tích mộng mơ.



- Tại sao không tốt?



- Ta…



Ôn Nhu muốn nói lại thôi:



- Cũng không có gì.



Khóe mắt Hà Tiểu Hà liếc thấy Ôn Nhu đang cầm vạt áo của chính mình kéo rồi lại vò, vò rồi lại kéo, trong lòng ngầm hiểu được mấy chuyện.



Thứ nhất, tiểu cô nương vốn sung sướng không biết thời gian này, trên thân thể và tâm lý e rằng thật sự đã xảy ra chút chuyện.



Thứ hai, không biết những chuyện này có quan trọng đối với người khác hay không, nhưng đối với Ôn Nhu thì nhất định hết sức nghiêm trọng.



Thứ ba, nếu như chuyện rất nghiêm trọng với Ôn Nhu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của đại cô nương này. Một khi vị đại tiểu thư này tính khí không tốt, những người đồng hành nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Thứ tư, vì vậy nàng phải biết rõ Ôn Nhu “rốt cuộc có tâm sự gì”.



Thứ năm, nếu như muốn làm rõ Ôn Nhu rốt cuộc có tâm sự gì, có lẽ phải tốn sức một chút.



Cho nên nàng không hỏi, chỉ nói:



- Tâm tình không tốt cũng chẳng có gì đáng ngại. Ai cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt. Ta cũng thường xuyên ưu tư, tâm tình xấu đi. Nhưng Vương Tiểu Thạch đã dạy ba phương pháp, lại rất hiệu nghiệm, ta đã thử, thật sự có thể giải ưu phiền nhất thời.
- Vốn là vậy mà, thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu, ta đã nói từ trước rồi.



- Đúng.



Hà Tiểu Hà thuận nước đẩy thuyền một câu:



- Nếu không, hắn làm sao lại không biết tâm sự của muội.



Ôn Nhu a một tiếng, dùng đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Hà Tiểu Hà:



- Hắn biết chuyện gì của ta?



Hà Tiểu Hà dứt khoát ném một hòn đá dò đường, đi thẳng vào vấn đề:



- Chuyện trên thân thể muội.



Ôn Nhu thất kinh:



- Làm sao tỷ biết?



Hà Tiểu Hà biết đã đoán đúng, nói ngay:



- Sao ta lại không biết.



Không ngờ Ôn Nhu lại mếu máo, mắt híp lại, khóc òa lên.



- Ngay cả tỷ cũng nhìn ra được! Ngay cả tỷ cũng nói như vậy! Đó là thật rồi! Đó là thật rồi!



Hà Tiểu Hà không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, Ôn Nhu vừa khóc, nàng lại luống cuống tay chân, vội ôm lấy Ôn Nhu khuyên nhủ:



- Muội đừng khóc, muội đừng khóc, có chuyện gì từ từ thương lượng, thương lượng…



Ôn Nhu vừa phun cả nước miếng, nước mũi lên áo Hà Tiểu Hà, vừa nức nở nói:



- Chuyện như vậy, xấu hổ như vậy, còn gì để thương lượng, có thể thương lượng! Lần này ta chết chắc rồi!



Hà Tiểu Hà hoài nghi hỏi:



- Muội chẳng lẽ là… là Vương Tiểu Thạch ăn hiếp muội?



Ôn Nhu bật dậy, đẩy Hà Tiểu Hà ra, lau sạch nước mắt, hơi giận dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương nói:



- À… hóa ra tỷ cũng không rõ.