Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 64 : Ôn nhu cho tỷ xem

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Rõ cái gì?



Lần này Hà Tiểu Hà thật sự mơ hồ.



- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Muội muội.



Hà Tiểu Hà đành phải uyển chuyển hỏi:



- Đừng ngại nói cho ta biết, để người làm tỷ tỷ này quyết định với muội.



- Không có gì…



Ôn Nhu hơi xấu hổ nói:



- Ta cũng không rõ, rốt cuộc có hay không…



Nàng muốn nói lại thôi.



Chậc!



Vẫn không thể gấp được, vừa rồi mình nôn nóng nên đã lộ tẩy, chuyện lại trở nên lòng vòng.



- Được, được.



Hà Tiểu Hà cười nói:



- Muội không nói cũng không sao, chúng ta chỉ hàn huyên một chút…



Trong lòng nàng cũng có tính toán, sự tình nhất định có liên quan đến tình trạng thân thể của Ôn Nhu, nhưng lại xấu hổ không muốn nói với người khác, ừm, chẳng lẽ…



Nàng lập tức đổi đề tài, bắt đầu nói sang chuyện khác:



- Tỷ tỷ ta là người từng trải, nam nhân đều là kẻ xấu, muội muội nhất định không được để kẻ xấu ức hiếp.



Lông mi vừa dài vừa đen vừa cong của Ôn Nhu khẽ run rẩy, trong lòng Hà Tiểu Hà cũng rung một cái.



- Hà tỷ, ta… ta muốn hỏi tỷ…



- Muội hỏi đi, ta biết thì sẽ trả lời.



Hà Tiểu Hà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của nàng:



- Tỷ tỷ ta thân thế lênh đênh, những thứ khác không nói đến, nhưng nam nhân hùng hùng hổ hổ, ta còn hiểu rõ hơn so với sóng sóng gió gió trên giang hồ.



Ngươi hỏi đi!



Lúc này mà hỏi ra, đương nhiên là điểm mấu chốt.



Chi cần ngươi đưa cổ tay cho ta bắt mạch, đại phu sẽ biết bệnh của ngươi ở đâu.



Chỉ cần ngươi hỏi, ta cũng biết vấn đề của ngươi xảy ra ở chỗ nào.



Ôn Nhu quả nhiên đã hỏi.



Xem ra, nàng đã lấy hết dũng khí để hỏi.



- Hà tỷ, nam nhân có phải…



- Có phải cái gì?



- Có phải…



Giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi, có vẻ như dũng khí của Ôn Nhu thật sự là đầu voi đuôi chuột.




- Tại sao không thể cười kiêu ngạo?



- Bởi vì kiêu ngạo sẽ khiến nam nhân sợ. Nếu bọn họ đã tự ti, vậy thì hết thuốc cứu rồi. Nam nhân càng tự ti, sẽ càng tự đại đến mức đáng ghét khó ưa. Một khi bọn họ cảm thấy không xứng đôi với muội, thà rằng tìm những người có thể khiến bọn họ thi triển uy phong, chứ không tìm những người khiến bọn họ cảm thấy mình hèn hạ. Vậy muội chỉ có thể ngồi trên ghế lạnh mà thôi. Nam nhân chính là thứ tồi tệ như vậy.



Hà Tiểu Hà hậm hực mắng:



- Muội nên biết, nam nhân lên chỗ chúng ta đều không có gì tốt, ngũ hoa bát môn, hai phe hắc bạch, chim bay cá nhảy, không thiếu thứ gì.



Ôn Nhu không nhịn được lại hỏi:



- Ngũ hoa bát môn? Thật ra là hoa gì? Môn gì?



Hà Tiểu Hà ngẩn ra:



- Muội không hiểu à?



Ôn Nhu dùng hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới.



Hà Tiểu Hà thấy nàng đáng thương, liền cười nói:



- Ai da, chuyên này cũng không có gì. Thật ra những lời người người đều nói, phần lớn mọi người lại không hiểu. Cái gọi là ngũ hoa bát môn, là Ngũ Hoa trận và Bát Môn trận trong binh pháp cổ đại, cũng là một loại ẩn dụ các ngành các nghề. Ngũ hoa bao gồm hoa cúc vàng, ví von cô gái bán trà; bông vải, ẩn dụ thầy lang ra đường chữa bệnh cho người khác; hoa thủy tiên, nói đến ca nữ trên tửu lâu; hoa gai lửa, tức là người biểu diễn tạp kỹ; hoa trạch lan, ám chỉ những người khuân vác, khiêng kiệu. Bát môn bao gồm nhất môn trung, người đoán mệnh xem bói; nhị môn bì, người bán thảo dược; tam môn thải, người diễn ảo thuật; tứ môn quải, người giang hồ mãi võ; ngũ môn đoàn, người bình thoại đàn từ; lục môn thủ, người hát rong đầu đường; thất môn điều, người mắc cỏ buộc giấy; bát môn liêu, người ca diễn trên đài cao. Đây gọi là ngũ hoa bát môn.



Ôn Nhu lẩm bẩm lặp lại một lần, nghe rất tập trung:



- Tới hôm nay ta mới biết cái gì là ngũ hoa bát môn. Nói như vậy, tỷ có thể nhìn thấy nhiều người kỳ lạ cổ quái như thế, chẳng phải là rất thú vị sao?



Hà Tiểu Hà vừa nghe, cảm thấy hô hấp khó khăn:



- Muội cho rằng ta trầm luân làm kỹ nữ ở thanh lâu là chuyện thú vị?



Nói đến đây, nàng suy nghĩ lại, cũng cảm thấy đúng. Nếu đổi cách nhìn khác, không để ý đến chuyện thanh cao thuần khiết, vậy làm kỹ nữ thanh lâu cũng có mặt vui vẻ của nó. Đó không phải là nơi để người ta vui đùa, giải trí hay sao? Kỹ nữ chính là nhân vật chủ chốt bị người ta trêu đùa, chỉ xem mình có cam tâm cùng người vui đùa hay không? Đã cùng người buông thả, có thể nhìn thoáng ra một chút, cũng xem như là trêu đùa khách nhân mà thôi.



Có lẽ đối với những người thân ở phong trần không thể tự thoát ra, cách nghĩ như vậy cũng có thể xem như một phương pháp giải thoát.



Chợt nghe Ôn Nhu nói một cách xa xăm:



- Ta biết bọn họ khổ. Nhưng phần lớn mọi người chỉ khinh bọn họ hèn hạ, lại không hiểu được vì sao bọn họ phải hèn hạ, vì sao phải khổ? Chỉ có điều, con gái thanh lâu đúng là biết nhiều chuyện hơn ta…



Hà Tiểu Hà cười nói:



- Những chuyện đó, muội không biết cũng được.



Ôn Nhu lại nói:



- Nhưng có một số chuyện, ta lại không thể không biết.



Hà Tiểu Hà ngạc nhiên hỏi:



- Ví dụ?



Ôn Nhu lại nói như muỗi kêu:



- Chuyện nam nữ… ta đều không rõ…



Hà Tiểu Hà cười một tiếng:



- Chuyện này dễ nói. Trên đời này nam nhân gì cũng có, ngoài mạnh trong yếu có, ngoài tốt trong xấu có, lén lút trốn ở đó nghe trộm nữ nhân nói chuyện cũng có.



Nàng nhướng mày, bàn tay đã đưa vào trong vạt áo, quát lên:



- Nếu không cút ra, ta sẽ cho ngươi chết ở đó!