Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 65 : Gặp người nào cũng gọi là đại ca

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Lại nghe trong giường lò có người vội vàng hô:



- Đừng động thủ, là La anh hùng ta, có gì từ từ nói!



Tiếp đó một người ló đầu ra, cặp mắt linh hoạt, dáng vẻ thông minh lanh lợi nhưng lại cười đùa cợt nhả.



Ôn Nhu vừa thấy liền kêu lên:



- La Bạch Ái, lại là ngươi. Ngươi không phải ngồi trong lùm cỏ thì lại trốn ở trong giường, luôn luôn nghe trộm người ta nói chuyện.



Hà Tiểu Hà hừ lạnh một tiếng nói:



- Ta chẳng có gì để nói với loại trộm chó này.



La Bạch Ái nói:



- Ta không phải nghe lén, chỉ là không bịt tai lại mà thôi. Trên đời này nhìn, nghe đều không phải do mình, cho ngươi cái gì thì nhìn cái đó, nghe cái đó. Chẳng lẽ có thể trộm cái lạnh của mùa đông, gió của mùa xuân sao? Không có biện pháp. Là mùa đông thì phải qua đông, là mùa xuân thì có gió xuân.



- Cái gì mùa đông mùa xuân.



Hà Tiểu Hà khinh thường trách mắng:



- Nếu ngươi không phải nghe lén, trốn ở trong giường lò làm gì. Nghe lén lại không chịu nhận, còn là nam tử hán sao.



La Bạch Ái biện bạch:



- Ta ở trong giường lò, đương nhiên là để sưởi ấm. Than lửa kia vừa mới bị lấy đi, hơi ấm còn lại, ta ở nơi đó thật ấm người.



- Ấm người?



Hà Tiểu Hà giễu cợt nói:



- Ta thấy ngươi bệnh cũng không nhẹ, mùa đông này cũng chưa từng chịu lạnh.



- Cô không lạnh, ta lại lạnh. Ta sợ lạnh nhất.



La Bạch Ái nói một cách dương dương đắc ý:



- Ba chuyện nên làm nhất vào mùa đông, một là ăn cơm, hai là ngủ, ba là ôm…



Hắn chợt giống như nuốt phải một quả trứng gà còn vỏ, không nói được nữa.



Ôn Nhu hỏi:



- Ôm cái gì?



La Bạch Ái ngây ra, một lúc sau mới nói:



- Không có gì.



Càng không nghe được, Ôn Nhu lại càng muốn biết:



- Cái gì chứ? Sao lại không nói tiếp, ngươi đúng là làm người ta chán ghét.



La Bạch Ái vẫn ngẩn ra, tài khua môi múa mép của hắn không biết đã đi đâu mất rồi.



Hà Tiểu Hà khuyên Ôn Nhu:



- Đó là lời hạ lưu, không cần nghe, nghe phải rửa tai.



Ôn Nhu u oán nói với Hà Tiểu Hà:



- Ta đã nói rồi, tỷ hiểu biết nhiều hơn ta. Nam nhân không nói tỷ cũng nghe được, sao chỉ có ta là không nghe thấy.



La Bạch Ái không nhịn được nói:



- Cô là người tốt, cho nên nghe không hiểu.



Hà Tiểu Hà tức giận nói:



- Thằng nhóc con, muốn bóng gió mắng lão tỷ tỷ đây phải không!



La Bạch Ái le lưỡi:



- Ta nào dám. Huống hồ, tỷ tỷ đây cũng không già, xem ra còn trẻ hơn La anh hùng ta.


- Đi chết đi! Ngươi gọi hay không có liên quan gì đến ta, sao ta phải cho ngươi bạc?



La Bạch Ái thấy một kế không thành, lại nghĩ ra một kế khác, tiếp đó nói:



- Được, được, không cần cô trả tiền cũng được, chỉ cần…



Hà Tiểu Hà tiến tới hỏi:



- Chỉ cần cái gì?



La Bạch Ái lại hít một hơi lạnh, muốn nói lại thôi.



Hà Tiểu Hà lại càng cảm thấy hứng thú:



- Tại sao không nói?



La Bạch Ái ấp a ấp úng:



- Ta sợ khó mà nói.



Lần này ngay cả Ôn Nhu cũng chen vào:



- Có gì khó nói?



La Bạch Ái vẫn do dự:



- Ta nói ra, chỉ sợ các người trách mắng.



- À, không.



Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đều đồng thanh bảo đảm:



- Chúng ta tuyệt đối sẽ không trách mắng.



- Các người sẽ không đánh ta?



- Đánh ngươi? Đương nhiên là không. Chúng ta đều là những cô gái ôn nhu, sẽ không đánh người.



- Tuyệt đối không đánh. Chỉ cần ngươi thẳng thẳng thắn thắn ngoan ngoãn nói ra, ta bảo đảm chúng ta sẽ không đánh ngươi.



- Được, ta nói…



La Bạch Ái liếm liếm môi khô:



- Ta gọi Vương Tiểu Thạch là Vương là đại ca cũng được, chỉ cần gọi một tiếng, Ôn nữ hiệp cô nương sẽ để ta hôn một cái…



Lời còn chưa dứt, hắn đã không nói được nữa.



Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đồng loạt ra tay, đánh người.



La Bạch Ái quay đầu bỏ chạy.



Hai vị nữ hiệp vừa đánh vừa mắng:



- Đồ vô lại! Bị điên rồi hả!



- Chuyện như vậy cũng nói ra được, ta giết!



La Bạch Ái vừa chạy bán sống bán chết, vắt giò lên cổ, vừa hét lớn:



- Oa, ta đã sớm biết, nữ nhân là thứ không giữ chữ tín, các người đã nói không đánh nhưng lại đánh…



- A, các người là hai nữ nhân đánh nam nhân.



Tiếng hét chói tai không hề làm trở ngại tốc độ chạy trốn của hắn.



- Trốn à?



Ôn Nhu còn chưa hài lòng, căm hận nói:



- Trốn chậm một chút, để ngươi biết nữ nhân giết nam nhân lợi hại ra sao.



Lại nghe La Bạch Ái chạy đến rớt cả giày, vẫn vừa chạy vừa hát:



- Sông nhỏ cong cong lại như đao, sông nhỏ dìm người không còn mạng, ôn nhu một điểm chẳng ôn nhu, ôn nhu giết người không đền mạng.