Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 67 : Cô gái một biến thành ba

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Ôn Nhu nghe đến há hốc mồm, đành phải thật thà nói:



- Thật là đáng sợ.



Hà Tiểu Hà không rõ nàng muốn nói gì:



- Cái gì đáng sợ?



Ôn Nhu le lưỡi:



- Hóa ra lại có nam nhân như vậy.



Hà Tiểu Hà cười nói:



- Không hề đáng sợ chút nào, có nhiều kẻ còn đáng sợ hơn. Có nam nhân, trả tiền rồi thì cho mình là hoàng đế, không thu hồi đủ vốn trên người nữ nhân thì không dừng tay. Bọn họ ép người khác uống rượu, bạt tai nữ nhân, lúc làm chuyện đó thì giống như cầm thú. Hắn sẽ không để cho ngươi thoải mái, không hành hạ ngươi đến chết đi sống lại thì không hài lòng…



Nàng cười khổ nói:



- Rất kinh khủng, tỷ tỷ ta không thể nói rõ cho muội nghe được. Ta thật không hiểu, làm bừa như vậy, hắn cũng là người, cũng biết đau chứ? Vậy thì có gì sung sướng? Nếu như vậy cũng là thú vui, sớm muộn gì cũng sẽ vô cảm đến mức chỉ có cơn đau khi giết chính mình mới giải quyết được vấn đề của hắn.



Ôn Nhu bị dọa đến cả người ngây ra.



Nàng sững sờ nhìn Hà Tiểu Hà, ngay cả mắt cũng không chớp, con ngươi cũng không đảo.



Hà Tiểu Hà vốn cảm thấy nên để tiểu cô nương này hiểu một số chuyện, cho nên mới cố ý nói vài chuyện “thê lương” vừa phải cho nàng nghe, biết một chút việc đời, thêm một chút kiến thức, không ngờ lại khiến nàng trở nên như vậy, chẳng lẽ là sợ đến choáng váng rồi? Hà Tiểu Hà vội vàng dùng tay khua mấy cái trước mắt nàng, nhưng Ôn Nhu vẫn giữ nguyên dáng vẻ trợn mắt há mồm.



Hà Tiểu Hà vội dùng tay lắc lắc nàng:



- Muội làm sao vậy? Này, muội sao rồi?



Lúc này Ôn Nhu mới từ trong trang thái ngơ ngác khôi phục tinh thần lại, thở ra một hơi, không kìm được đỏ mặt, vội vàng thốt lên một câu:



- Thật thú vị.



- Thú vị? Vừa rồi không phải là đáng sợ sao?



Hà Tiểu Hà cũng không hiểu, sau đó hồi tâm suy nghĩ, có lẽ cô gái nhỏ này bất đắc dĩ nên đành phải tỏ ra mạnh mẽ? Vì vậy quyết định nói một chuyện nhẹ nhàng hơn để cho nàng có cơ hội xuống đài:



- Cũng có thú vị. Có thanh niên trẻ tuổi bị người ta đẩy lên, nói năng lắp bắp, ngượng nghịu lúng túng, có người còn đỏ mặt, không chịu cởi quần.



Ôn Nhu vẫn trợn mắt há mồm cười:



- Ha ha.



Hà Tiểu Hà cười đến ngọt ngào:



- Những người như bọn họ, phần lớn chưa từng nếm qua vị ngọt, nóng lòng muốn thử, lại giả vờ là chính nhân quân tử. Bọn họ cuối cùng vẫn giữ quần, thật cho rằng mặc vào cũng có thể làm được. Có người còn ra vẻ thành thục, kết quả chưa làm được gì thì đã cuống cả lên.



Lần này Hà Tiểu Hà nói đến say mê.




- Loại nam nhân luôn cho mình là đại nam nhân, đại anh hùng.



Lúc này Hà Tiểu Hà còn đang thương cảm thân thế (nhưng Ôn Nhu vẫn không nhìn ra), chỉ thờ ơ nói:



- Biện pháp có rất nhiều loại, nếu muội muốn thử xem hắn đối với muội…



Ôn Nhu hăng hái nói:



- Ta muốn loại nào tùy tiện, thuận tiện nhất, ta muốn thử xem hắn đối với ta có phải phục phục tùng tùng, ngoan ngoãn nghe lời hay không.



Hà Tiểu Hà thầm nghĩ, ngoan ngoãn nghe lời? Phục phục tùng tùng? Thiên hạ nào có chuyện hắn vì ngươi không sợ hi sinh, còn ngươi chẳng hề để ý tới sống chết của hắn. Lại không phải lên lầu lên quán, tùy tiện chọn một món ăn, chọn một món hàng. Có điều Ôn Nhu đã hỏi, nàng cũng tùy ý đưa ra một đáp án:



- Đánh hắn một cái bạt tai, không phải được rồi sao.



- Đánh hắn bạt tai?



Ôn Nhu chớp đôi mắt sáng xinh đẹp mang theo một chút ướt át:



- Tại sao?



- Không tại sao cả, không có nguyên nhân, không có lí lẽ.



Hà Tiểu Hà nói chuyện giống như thuyết minh:



- Muội cứ đánh hắn một cái như vậy, nếu như hắn không đánh trả, không tức giận, không né tránh, đó là thật sự yêu thích muội, nhường nhịn muội.



Nàng chỉ tùy tiện nói, bởi vì nàng đã có phần không kiên nhẫn.



Một mặt nàng đã giải quyết vấn đề của Ôn Nhu, mặt khác nàng lại có vấn đề của mình, cho nên nàng tùy tiện nói cho qua chuyện.



Nàng không biết Ôn Nhu lại làm thật.



Ôn Nhu thật sự đánh người khác một cái bạt tai.



Người nàng đánh là Vương Tiểu Thạch.



Hà Tiểu Hà kết thúc cuộc nói chuyện, muốn tìm Lương A Ngưu sắp xếp làm thế nào đối phó với những kẻ truy tung, đuổi giết. Sau đó Vương Tiểu Thạch lại đến tìm Ôn Nhu, hỏi nàng về đặc tính của mấy loại dược thảo giải độc đặc biệt như “kê cốt thảo”, “hỏa phục linh” và “ngân cẩu tích”, sau đó lại hỏi nàng lạnh không? Sợ nàng ở trong miếu cảm thấy buồn bực, liền lén đưa cho liễu nàng mấy phong pháo, ngoài ra còn đưa một chút đồ ngọt mứt kẹo mà Ôn Nhu thích.



Nhưng không ngờ, Ôn Nhu cắn cắn môi, lại trở tay tát hắn một cái.



Hắn không ngờ tới, cũng không tránh né.



Một tiếng “bốp” vang lên, đánh vào giữa mặt.



Vương Tiểu Thạch vuốt gò má nóng rực, hắn lại trở thành một nam nhân bị nữ nhân đánh.



Mà Ôn Nhu lại là một nữ nhân đánh nam nhân.