Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 68 : Lên hổ nhiều gặp phải núi

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Vương Tiểu Thạch cười khổ, xoa mặt, không rõ nguyên nhân.



Ôn Nhu đã đánh người, còn hứng thú dạt dào, vui vẻ cao hứng liếc nhìn Vương Tiểu Thạch, giống như đang mong đợi, lúm đồng tiền tựa như một đóa hoa ngậm nụ sắp nở.



Vương Tiểu Thạch cho rằng tiếp theo sẽ còn cái bạt tai thứ hai, nhưng đợi một lát lại chẳng có gì.



Cho nên hắn hỏi:



- Không có nữa à?



Vừa hỏi như vậy, lại khiến Ôn Nhu ngẩn ra.



- Không có cái gì?



- Chỉ đánh một cái thôi sao?



- Ngươi không hỏi ta tại sao lại đánh ngươi?



Ôn Nhu rất kinh ngạc:



- Lại chỉ hỏi ta còn muốn đánh thêm mấy cái hay không?



Vương Tiểu Thạch nghĩ thầm, hỏi nàng tại sao lại đánh mình à? Vậy thì có gì để hỏi. Ôn cô nương nổi giận, cũng mặc kệ phải trái đúng sai, thị phi phức tạp. Đánh thì cũng đánh rồi, cho nàng trút hết cơn giận là được, có hỏi kết quả cũng như không.



Cho nên hắn chỉ cười cười, nói:



- Hóa ra chỉ đánh một cái, vậy thì tốt rồi.



Con ngươi Ôn Nhu đảo một vòng, cười hì hì nói:



- Ta biết rồi, ngươi đừng gạt ta.



Lúc này lại đến phiên Vương Tiểu Thạch cảm thấy khó hiểu:



- Gạt cô cái gì?



Ôn Nhu thông minh lanh lợi nói:



- Ta biết rồi, ngươi nhất định đã làm những chuyện có lỗi với ta, không dám thấy mặt trời, vì vậy mới không dám đánh trả, không dám bắt bẻ ta.



Vương Tiểu Thạch nghe vậy đành cười:



- Nào có chuyện như vậy.



Ôn Nhu ghé mặt đến, đe dọa nhìn hắn:



- Không có à?



Nàng giống như đang thẩm vấn Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch chỉ ngửi được một làn hơi như hoa lan, như xạ hương, trong lòng rung động, lập tức hết sức khẩn thiết đáp:



- Không có.



Ôn Nhu vẫn không tin:



- Thật không có?



Vương Tiểu Thạch không giận không hờn nói:



- Thật không có.



Lúc này Ôn Nhu nhìn thấy trên mặt Vương Tiểu Thạch dần dần hiện lên năm vết ngón tay do mình tát, trong lòng khó chịu, khàn giọng nói:



- Tiểu Thạch Đầu, bây giờ ta mới biết, hóa ra ngươi là…



Mặc dù Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu đã nhiều năm chung sống, nhưng đối với nàng cáu giận buồn vui, vừa khóc vừa la, vẫn luôn có phần trở tay không kịp.



Ôn Nhu hốc mắt ướt át, giọng nói nghẹn ngào:



- Bây giờ ta mới biết, ngươi đối với ta là…



Vương Tiểu Thạch giật mình nhìn Ôn Nhu, hắn lo lắng nàng bị thứ gì kích động.



Thật vất vả Ôn Nhu mới nói tiếp:



- Bây giờ ta mới biết, ngươi quả thật là “thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu”. Người ta tự dưng vô cớ đánh ngươi, ngươi lại không đánh trả, còn chờ người ta đánh cái thứ hai, cái thứ ba. Ngươi nói xem, con người của ngươi không phải trong đầu hư mất đường gân nào đó, vậy chính là tâm lý phát bệnh, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp hơn người. Loại người như ngươi, làm sao có thể xông pha trên giang hồ? Còn sống đúng là kỳ tích.



Nàng cảm thấy thương tiếc cho Vương Tiểu Thạch.



Hết sức thương tiếc, giống như nhìn thấy một tuấn nam mỹ nữ lại là một kẻ ngu ngốc.



Nàng đương nhiên không biết, với võ công, địa vị, tài trí, cơ biến, năng lực của Vương Tiểu Thạch hôm nay, nếu như hắn đề phòng, đương thời thiên hạ, người có thể một chưởng tát vào mặt hắn chắc chắn không hơn năm người… không, e rằng một người cũng không có.



Cho nên, Ôn Nhu có thể một chưởng đánh hắn một cái bạt tai giòn giã, đó mới tuyệt đối là một kỳ tích.



- Người khác đánh ngươi, ngươi phải đánh trả, cho dù không đánh trả, cũng nhất định phải né tránh.



Ôn Nhu ân cần dạy bảo Vương Tiểu Thạch:



- Nếu không, người khác dồn hết chân lực, ngươi ăn cái tát này, chẳng phải đã chết rồi sao?



Vương Tiểu Thạch đành trả lời:
Ôn Nhu không hiểu:



- Ôn Đệ Thất?



Phương Hận Thiếu nhắc nhở:



- Đệ Thất, Thiên Hạ Đệ Thất.



Ôn Nhu lập tức biến sắc:



- Ngươi dám đánh đồng bản cô nương ngọc khiết băng thanh ta với tên hèn hạ đó. Ta lâu!



Ta lâu.



“Ta lâu” là có ý gì?



Đương nhiên không phải là “thê tử của ta”.



Đó là tiếng đánh người.



Đó là tiếng xé gió một chưởng của Ôn Nhu tát vào Phương Hận Thiếu.



Có điều Phương Hận Thiếu không phải là Vương Tiểu Thạch.



Võ công của hắn không cao như Vương Tiểu Thạch, phản ứng có lẽ cũng không nhanh bằng Vương Tiểu Thạch.



Nhưng Ôn Nhu lại đánh không trúng hắn.



Hắn cúi người một cái, lập tức lách qua.



Sau đó, hắn trả lại một tát.



Một tiếng “bốp” vang lên.



Người ăn bạt tai lại không phải Phương Hận Thiếu, mà là Ôn Nhu.



Cuối cùng cũng đến phiên Ôn Nhu, đến phiên Ôn Nhu ăn bạt tai.



Phương Hận Thiếu trở tay đánh Ôn Nhu một cái bạt tai, dường như còn giật mình hơn bảy tám chục cái so với Ôn Nhu.



Hắn vội vàng giải thích:



- Không phải, không phải, không phải, ta không phải muốn đánh cô, chỉ là cô đánh tới một tát, ta hoảng hốt, tránh khỏi liền thuận tay đánh trả… ta không phải cố ý muốn đánh cô. Lần này nguy rồi, đúng là lên hổ nhiều… không, lên núi nhiều gặp phải hổ.



Ôn Nhu bị đánh một cái tát, bất cứ ai cũng ngạc nhiên.



Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên, nhưng trong ngạc nhiên cũng có suy nghĩ. Được rồi, cả ngày lẫn đêm cao hứng muốn đánh người là đánh người, thích mắng người là mắng người, hiện giờ báo ứng tuần hoàn, bị người ta đánh.



Ôn Nhu cũng ngạc nhiên, nàng luôn luôn chỉ đánh người khác, rất ít khi bị người khác bạt tai. Nàng thậm chí ngạc nhiên đến mức quên cả né tránh. Lập tức, nước mắt của nàng đã từ trong hốc mắt tràn ra.



Phương Hận Thiếu càng ngạc nhiên. Hắn phản ứng theo bản năng, vừa né tránh liền đánh trả lại, không ngờ thật sự đánh trúng, hơn nữa còn đánh cho má trái Ôn Nhu hiện lên năm vết ngón tay ửng đỏ.



Hắn thấy Ôn Nhu sắp lệ rơi tại chỗ, trong lòng càng không biết làm gì, chỉ nói:



- Cô đừng khóc, cô đừng khóc có được không? Ta không phải cố ý, ta chỉ là…



Ôn Nhu nén bi phẫn nghẹn ngào nói:



- Ngươi đánh ta một chưởng, còn nói không phải cố ý. Như vậy chẳng phải là nói, ngươi không cố ý cũng đánh trúng ta, nếu như cố ý thì ta đâu còn mạng?



Phương Hận Thiếu bị dọa, lại muốn biện bạch, chợt thấy Ôn Nhu mỉm cười, nàng lại có thể vào lúc này nín khóc mỉm cười, nói:



- Lần này đúng là lên hổ nhiều gặp phải núi rồi, bình thường đánh nhiều người, bây giờ bị người ta đánh, cũng là báo ứng.



Phương Hận Thiếu đính chính:



- Là lên núi nhiều gặp phải hổ, đừng noi gương xấu theo ta.



Sau đó hắn cẩn thận hỏi:



- Ta đã đánh cô… cô… cô không tức giận sao?



Ôn Nhu tiêu sái nói:



- Ta đánh người, người đánh ta, giang hồ nhi nữ, chỉ là đùa giỡn, một cái tát cũng không đánh chết người, ta không phát cáu, không tức giận, không trở mặt, chỉ có điều…



Nàng oán hận nhìn Phương Hận Thiếu:



- Ta tức giận nhất là người khác uốn nắn ta. Bản cô nương thích nói lên hổ nhiều gặp phải núi là lên hổ nhiều gặp phải núi, chúng ta không thích nói lên núi nhiều gặp phải hổ. Thế nào, không được sao?



- Được! Được! Được!



Phương Hận Thiếu chỉ cần Ôn Nhu không khóc không ồn ào thì như được đại xá, cái gì cũng dễ bàn:



- Cô nói cái gì thì là cái đó. Cô nói dưa vàng ta không nói xanh, cô nói khổ qua ta không nói lạnh, cô gọi tặc cha ta không nhận cường đạo mẹ nó.



Ôn Nhu hết giận mỉm cười, xì một tiếng nói:



- Tên giặc dưa ngươi, lúc này còn muốn bị đánh sao?



Phương Hận Thiếu dường như lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ lần này hắn tới đây, vội ghé đến bên tai Vương Tiểu Thạch, lẩm bẩm nói một hồi.