Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 79 : Lời của người đầu đá

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Bên ngoài bức tường của chùa Lục Long hơn mười trượng, có một tòa tháp bề ngoài chín tầng nhưng thực ra bên trong lại có mười bảy tầng.



Bốn người Thái Cảm Động, Hách Âm Công, Ngô Khai Tâm, Bạch Cao Hứng, còn có Diệp Thần Du đang ở tầng thứ bảy bên trong tháp, từ trên cao nhìn xuống, quan sát nhất cử nhất động của đám người Vương Tiểu Thạch trong chùa.



Bọn họ trước tiên nhìn thấy Ôn Nhu “thưởng” Vương Tiểu Thạch một cái bạt tai.



Bọn họ cảm thấy kinh ngạc.



Bọn họ đoán không ra lý do.



Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy, lại không nghe được đối phương nói gì, ngoại trừ cái bạt tai kia.



Một cái tát vang dội và giòn giã.



Lý do mà bọn họ giật mình là Ôn Nhu lại có thể đánh trúng Vương Tiểu Thạch?



Nói như thế, chẳng lẽ võ công của Ôn Nhu còn cao hơn Vương Tiểu Thạch?



Như vậy, đề án trước tiên đối phó với Ôn Nhu nhất định phải hủy bỏ.



Nhưng bọn họ trong kinh cũng có vui, bởi vì nếu không phải võ công của Ôn Nhu quá cao, xuất thủ quá nhanh, vậy thì nguyên nhân còn lại chỉ có một.



Vương Tiểu Thạch rất coi trọng Ôn Nhu, đến nỗi để mặc cho nàng tát.



Như vậy, trước tiên bắt giữ Ôn Nhu chính là lựa chọn sáng suốt nhất.



Vì vậy bọn họ đều tập trung quan sát động tĩnh trong chùa.



Tiếp đó, biến hóa đột nhiên xuất hiện.



“Người tuyết” tập kích Ôn Nhu.



Phương Hận Thiếu kéo Ôn Nhu đi.



Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu chợt hiện thân tấn công hai “người tuyết”.



Công tử áo trắng trong ao sen đột nhiên xuất hiện tập kích Lương, Hà.



Vương Tiểu Thạch chặn đánh công tử như hoa sen trắng.



Trong viện chợt có một bóng người nhỏ nhắn nhưng lại dùng kiếm khí ác liệt tấn công Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch đón đỡ một luồng “khí kiếm” kia…




Chẳng biết từ lúc nào, những mảnh gạch vụn kia đã hoàn toàn bị hắn thu vào trong hai tay áo, không bỏ sót mảnh nào.



- Hắn biết chúng ta ở đây.



Diệp Thần Du nhìn ra ngoài cửa sổ, lộ ra mười phần sát khí hai phần bất cam nói:



- Hắn dùng đá của hắn để nói chuyện, cũng đưa ra cảnh cáo với chúng ta.



Lúc này tại chùa Lục Long, chiến đấu cũng vừa chấm dứt, Vương Tiểu Thạch đang nói chuyện với Phương Ứng Khán.



Thế nhưng, Vương Tiểu Thạch chắc chắn cũng đã nói chuyện với bọn họ, lời của hắn là dùng một hòn gạch để nói.



Hắn mượn một luồng “kiếm khí” của Lôi Mị, dùng “Di Hoa Tiếp Mộc thần công” chuyển sang đánh vào trên tường gạch, bay thẳng tới, dùng một hòn gạch liên tục đánh vào năm người.



Cũng chỉ có Diệp Thần Du không việc gì, còn lại đều bị thương.



Lúc ấy Vương Tiểu Thạch đang đối địch, hơn nữa còn là đại địch trước mặt, kẻ thù bao vây.



Hắn vẫn nói ra lời của hắn, đưa ra cảnh cáo đối với đối với những “kẻ thăm dò” ở tháp Minh Hiếu phía xa. Lúc mọi người đều cho là hắn đang nguy hiểm nhất, hắn lại còn rãnh rồi tấn công kẻ địch xa hơn.



Lúc này Hách Âm Công, Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm, Thái Cảm Động mới hiểu được, trong lòng nặng nề.



Lúc này bọn họ mới hiểu được Vương Tiểu Thạch là một kẻ địch đáng sợ đến dường nào.



Cho nên bọn họ đành phải chịu đựng, chịu đựng Diệp Thần Du cười lạnh.



Cười lạnh thông thường không phải cười thật, mà là châm chọc, khinh miệt hoặc xem thường.



Cho dù có cười, cũng chỉ là cười nhạo.



Diệp Thần Du đương nhiên có quyền cười nhạo bọn họ.



Thế nhưng, bốn người bọn họ lại không ai chú ý tới, y phục bên hông phải của Diệp Thần Du đã bị rách một chỗ, đó là một vết thương dài một tấc, bộ phận lộ ra còn có chút máu.



Máu dính một chút.



Diệp Thần Du vẫn chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay xiết chặt đến mức kêu lên lách cách.



Hắn vẫn quan sát nhất cử nhất động trong chùa.



Hắn đang nhịn đau? Hay là đang nhẫn nại? Có lo lắng âm thầm? Hay là che giấu điều gì?