Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 87 : Diệt lửa trong lòng sẽ mát mẻ

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Hóa ra Ôn Nhu thật sự đạp một chân vào trong cạm bẫy.



Cạm bẫy này đương nhiên là do đám người Bạch Cao Hứng, Thái Cảm Động, Ngô Khai Tâm, Hách Âm Công bố trí.



Mục tiêu thiết yếu của bọn họ đương nhiên là Vương Tiểu Thạch.



Lỡ may không trúng Vương Tiểu Thạch, bắt được Ôn Nhu cũng như vậy.



Cho nên bọn họ hành động trong bóng tối.



Bọn họ đương nhiên mai phục không trúng Vương Tiểu Thạch, cho nên đành phải mai phục Ôn Nhu.



Lúc Ôn Nhu trúng phục kích, vừa lúc có mây đen che mờ ánh trăng, trời đất ảm đạm.



Trong khu rừng rậm này không chỉ tối đi, mà là hoàn toàn tối tăm.



Bọn họ lập tức cuốn lấy Ôn Nhu, bắt lấy nàng còn đang kinh hoảng, muốn nhanh chóng mượn địa hình bỏ chạy.



Nhưng lại không đi được.



Đáng tiếc không đi được.



Bởi vì một người đã ngăn cản bọn họ.



Đó là một gã đại sư.



Đại sư vác hai cái bọc hành lý, cầm thiền trượng trong tay, trên thiền trượng có chín vòng tròn, vừa chuyển động liền phát ra tiếng leng keng.



Chiêu thứ nhất của đại sư lại không phải dùng thiền trượng, mà là dùng tay.



Dùng tay tóm một cái.



Cái tóm này đã đoạt lấy Ôn Nhu từ trong tay Đại Tứ Hỉ, bốn người còn định đuổi theo đoạt lại, liền gặp phải thiền trượng của đại sư.



Bốn người đều dùng chiêu thức và thế công thâm độc nhất vây lấy đại sư, nhưng lại không hữu dụng.



Lúc này mây đã tan, trăng đã hiện.



Trăng chiếu mặt đất.



Ôn Nhu đã thoát hiểm.



Vương Tiểu Thạch đã đứng bên cạnh nàng.



Hách Âm Công tấn công đầu của Tam Khô, Tam Khô nhẹ nhàng vung trượng, ngăn cản thế công, lại phản kích vào đầu Hách Âm Công. Bạch Cao Hứng tấn công lưng của Tam Khô, Tam Khô nhẹ nhàng hóa giải, tránh khỏi thế tới, lại đánh vào lưng Bạch Cao Hứng. Ngô Khai Tâm tấn công thân dưới của Tam Khô, Tam Khô lần lượt nhảy tránh, đạp chân bay đá Ngô Khai Tâm. Thái Cảm Động muốn phong tỏa thiền trượng của Tam Khô, Tam Khô tay vung mắt nhìn, bóng trượng như núi, phong tỏa Thái Cảm Động trong trượng pháp của y.



Bốn người tuy như quỷ như mị, nhưng đại sư chỉ cất giọng quát lên:



- Minh đầu đến minh đầu đánh, ám đầu đến ám đầu đánh, bốn phương tám hướng đến toàn phong đánh, hư không đến liên giá đánh, người đến người đánh, yêu đến yêu đánh, thần đến thần đánh, quỷ đến quỷ đánh, không đến không đánh, đến rồi thì đánh, ta thê! Đánh đánh đánh đánh đánh đánh đánh!



Chỉ thấy Hách Âm Công động thủ, Hách Âm Công bị đánh. Thái Cảm Động xuất chiêu, Thái Cảm Động bị đánh. Bạch Cao Hứng tấn công, Bạch Cao Hứng bị đánh. Ngô Khai Tâm muốn công, Ngô Khai Tâm bị đánh.



Bốn người đều bị đánh, nhưng cũng không ai chết, càng không bị thương, cũng không chảy máu.



Hiển nhiên là Tam Khô đại sư đã tha mạng, nương tay.



Bốn người Đại Tứ Hỉ biết không ổn, đánh tiếp cũng chỉ có phần bị đánh. Nếu đối phương muốn giết bọn hắn, bọn hắn đã sớm chết đến rừng đen, rừng trắng, rừng đen trắng rồi, Vì vậy đưa mắt ra hiệu với nhau, đều biết tình thế không ổn, hô lên một tiếng, từng người lăn, trốn, lui, tản, hoàn toàn chạy trốn không thấy bóng dáng, đi không tung tích.
Lò nhỏ kia mới vừa thấy gió, lập tức tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, lại có phần giống như lúc trâu phun ra nhai lại.



La Bạch Ái nhìn thấy, không nhịn được hỏi:



- Trong túi đeo của ông đúng là cái gì cũng có đủ. Đao có, kiếm có, thuốc có, không phải quan tài cũng có một cái chứ?



Tam Khô cười cười nhìn nhìn trời, nhìn nhìn đất:



- Quan tài đã sớm chuẩn bị, không cần vác trên người.



Nói xong y lại vén tay áo lên, đưa cánh tay ngọc trắng như tuyết, đều như ngó sen đến sát lò nhỏ, sau đó dùng lửa nhóm lò, mùi thuốc kia lập tức càng nồng nặc, thơm đến mức giống như người người đều uống vào một bụng canh nấm hương.



Chỉ thấy vừa đến gần khói trên miệng lò nhỏ bằng đất đỏ, vệt máu chưa khô trên cánh tay của y lập tức ngưng tụ thành hạt đỏ tươi, trượt xuống, nhỏ vào trong miệng lò, lại phát ra một tiếng “đinh” trong trẻo, hết sức êm tai.



Rất nhanh, trên cánh tay Tam Khô chỉ còn lại một vệt ngấn, ngay cả miệng vết thương cũng không thấy nữa.



Mọi người hết sức kinh ngạc, kinh nghi hỏi:



- Đây là bảo bối gì? Gặp máu thành châu hay là thấy máu phong hầu. Làm sao thuốc chưa tới đã khỏi bệnh, không cần diệu thủ đã hồi xuân rồi.



Lại thấy châu máu nhỏ xuống miệng lò, lập tức chuyển thành màu trắng, giống hệt như trân châu thật sự. La Bạch Ái không nhịn được lại hỏi:



- Máu kia nhỏ xuống trên lò nhỏ, sao lại biến thành trân châu rồi?



Tam Khô cười một tiếng, nhặt hạt châu trắng kia, bóp thành bụi phấn, bỏ vào trong hố tro dưới lò, chỉ nói:



- Đó có máu gì? Đều hóa thành tuyết rồi. Ai lưu được tuyết? Nước luôn luôn sẽ chảy, sẽ khô.



Chú thích:



(1) Trích từ bải thơ Xuất Tái của Vương Xương Linh.



Tần thời minh nguyệt Hán thời quan



Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn



Đản sử Long Thành phi tướng tại



Bất giao Hồ mã độ Âm san.



Dịch nghĩa:



Vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán, mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về. Nếu như có vị phi tướng* ở tại Long Thành thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm.



*Phi tướng: Viên tướng bay. Ngày xưa người Hung nô gọi Lý Quảng là phi tướng.



Dịch thơ: (Đào Hùng)



Ải Hán, trăng Tần ngời tỏa sáng



Chinh nhân nghìn dặm mãi xa xăm



Long Thành ví giả còn phi tướng



Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm