Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 102 : Không nên tức giận, em không phải cảm thấy chơi như vậy rất tốt sao?

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Lúc này Tần Lạc thật lòng cảm thấy Đại Ma Vương rất đẹp trai!



Cô có loại cảm giác mình hoàn toàn yêu anh......



Tại sao anh thể nhìn thấu tâm tư của mình? Vì sao cô vẫn chưa hoàn toàn xác định được tâm ý của mình mà đã phát triển đến vậy.



Để cho cô vội vàng không kịp chuẩn bị....



Đến nửa bữa tối sau đó, tất cả đều là Hoắc Kỷ Thành dùng miệng đút, một miếng thịt bò bít tết hay một hớp rượu đỏ, mỗi lần ăn lần uống, hai người đều phải dây dưa hơn 10......



Hai bên gương mặt Tần Lạc hoàn toàn hồng thành quả cà chua.



Chỉ là, tâm tình lại khác vừa rồi.....



......



Mấy phút sau, Trình Sâm nhìn không chớp mắt xách theo cái túi đi tới, “Boss, đây là giầy và thuốc thoa.”



Sự xuất hiện của anh ta khiến Tần Lạc ngại ngùng đẩy Hoắc Kỷ Thành, “Không muốn nữa!”



Hoắc Kỷ Thành nhanh tróng thu liễm hành động của mình, nhận lấy thuốc thoa Trình Sâm đưa tới, cầm lấy chần xinh xắn của Tần Lạc, hết lòng thoa thuốc cho cô.



Tần Lạc có chút thẹn thùng, còn có chút không thích ứng kịp, rụt mấy lần bị anh tóm lấy liền ngoan ngoãn bất động, tay của anh mang theo vết chai, buôi thuốc lành lạnh ở trên chân cô, có một loại cảm giác nói không nên lời.



Trình Sâm ngoài mặt đều không gợn sóng, nhưng trên thực tế trong lòng cũng rất rung động.



Ở trong mắt anh ta boss vẫn luôn là thần ngồi tít trên cao, lạnh lùng như thế, nói năng thận trọng, ít ỏi khi thân cận với người khác như thế.



Trước đó cũng chỉ có bốn anh em anh và tiểu thiếu gia, người trước không có tình huynh đệ, người sau không bỏ tình cha con.



Cũng không có giống như bây giờ để cho anh rung động, bởi vì Tần tiểu thư ở trước mặt boss thể hiện sự chân thật nhất, cũng bày tỏ sự tức giận nhất......



Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta thật khó có thể tin tưởng boss sẽ có thay đổi này, xem ra Tần tiểu thư không phải người bình thường, duyên phận của cô và boss đúng là trời đã định trước.



Ngăn cản cũng không đỡ nổi.



Ngay lúc anh ta mải suy nghĩ thì nghe thấy giọng boss nói từ tính âm trầm nói, “Bảo nhân viên phục vụ đem đưa thẻ phòng tổng thống tới đây.



“Vâng”



Trình Sâm gật đầu đồng ý, quay người rời đi.



Tần Lạc rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô không cần soi gương cũng biết bây giờ nhất định môi mình sưng đỏ, hai gò má đỏ ửng......



“Ăn nữa không?”



Hoắc Kỷ Thành cắn lỗ tai của cô hỏi.



Thở ra tới nóng chui vào màng nhĩ của cô, tê tê, ngứa một chút......



Tần Lạc vội vàng lắc đầu, “Không ăn.”




“Chỉ là gót chân bị trầy mà thôi, lại không ảnh hưởng đi bộ.”



“Hả?”



Hoắc Kỷ Thành thoáng nhíu mày, hiển nhiên rất không vui mừng khi bị phản bác.



Tần Lạc vội vàng bổ sung: “Thật sự không sao, em sẽ rất cẩn thận.”



Cô thỉnh cầu lần nữa khiến Hoắc Kỷ Thành buông cô xuống, lấy được tự do cô lập tức giống như chim nhỏ thoát khỏi tù đầy bay tới bên cạnh hàng rào, bám lấy lan can cao cỡ nửa người nhìn xuống cảnh đêm sáng chói của thành phố D.



Cô vẫn lần đầu đứng cao như vậy nhìn cảnh thành phố, cảm giác đều giống nhau!



“Tới đây.”



Hoắc Kỷ Thành rất không tình nguyện việc cô cách mình xa vậy.



Tần Lạc quay đầu cười quyến rũ nói, “Anh tới bắt em đi!”



Cô liếc mắt nhìn cái bạn công rộng nghìn mét vuông, lấythể lực của cô có thể chạy được, nhưng cũng không biết Hoắc Kỷ Thành có thể bỏ xuống mặt mũi đuổi theo mình hay không......



Mặc dù anh giận thật, anh cũng sẽ không gọi điện thoại để cho người tới đây bắt mình chứ?



Hoắc Kỷ Thành trơ mắt nhìn cô nâng váy chạy tới một bên, trong tròng mắt đen bắn ra ánh sáng lạnh.



Nhưng, cách được quá xa, Tần Lạc cũng không nhìn thấy.



“Tần, Lạc!”



Hoắc Kỷ Thành cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô, hiển nhiên rất tức giận.



Nhưng anh vẫn không có nghĩ gọi điện thoại để cho người tới tóm cô lại, chạy? Cô cho là cô có thể chạy đi đâu?



“Ngoan ngoãn tới đây cho anh!”



Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng không giận mà uy.



Nhưng Tần Lạc không nhìn cơn giận của anh, nâng váy nằm ở bên trên lan can nhìn trong cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng và bầu trời sáng trói.



Sống ở đâu thì yên ở đấy sao!



Cô không để ý tới trong mắt Hoắc Kỷ Thành đã sớm chứa một đốm lửa, nhấc chân đi về phía cô.



Tần Lạc cũng không biết điều cứ đứng tại chỗ chờ hắn tới bắt mình như vậy, khi anh sắp tới gần nhanh chóng chạy đến một bên kia.



Nói tóm lại, chính là cố ý cùng anh chơi trò đuổi bắt.



Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành cũng đen lại, anh cảm thấy tất yếu phải bắt cái cô gái nhỏ này lại hung hăng đánh cho một trận, càng ngày càng không để anh ở trong mắt!



“Không nên tức giận! Anh không cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?”