Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 115 : Mang cô trở về

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Trên đường tới sân bay, Hoắc Kỷ Thành chợt nhận được điện thoại của trợ lý

Trình Sâm, “boss, tôi mới vừa biết được hai tin tức, một là tin tức tốt

một là tin tức xấu.”



Hoắc Kỷ Thành rất không hài lòng với việc anh ta thừa nước đục thả câu, “Nói”



Trình Sâm nuốt một ngụm nước bọt, “Tần tiểu thư đang ở Lệ Giang, nhưng bên Lệ Giang mới vừa truyền tin tức ra, phát sinh động đất, chỉ sợ máy bay sẽ

không thể hạ xuống......”



Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm, “Lấy máy bay tư nhân cho tôi.”



Trình Sâm kinh ngạc không thôi, “boss, như vậy..... có thể động tĩnh quá lớn hay không”



Hoắc Kỷ Thành trầm giọng trách mắng: “Sao còn nói nhảm nhiều như vậy!”



Trình Sâm: “......”



Xem ra, lần này boss đã quyết tâm phải đi Lệ Giang tìm Tần tiểu thư rồi, ai cũng không ngăn cản được.



Mình vẫn nên làm xong chuẩn bị tốt thì hơn!



Tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện lại khẩn cấp đi tìm quan hệ xã hội giải quyết......



****



Hoắc Kỷ Thành vô cùng lo lắng chạy tới Lệ Giang, chỉ sợ Tần Lạc sẽ trong danh sách gặp tai hoạ.



Chỉ tiếc vẫn không liên lạc được với Tần Lạc, biết rõ cô ở Lệ Giang không

thể nghi ngờ, chỉ cần nghĩ tới chân cô bị thương còn chưa khỏe đã chạy

đi gây chuyện, anh càng lo lắng không thôi.



Gần như đi tìm đến ba giờ sáng, máy bay hạ cánh liền có xe riêng đưa anh đi tới bệnh viện,

kết quả y tá luân phiên buổi tối cũng không biết bệnh nhân vào ban ngày

có tình huống gì, mà các bác sĩ căn bản đều đang ở nhà mà ngủ, nên anh

cũng không tìm hỏi được Tần Lạc......



Dưới tình thế cấp bách anh thật hận không thể phá hủy cái bệnh viện rách này! Thậm chí tên

bệnh nhân cũng không có ghi danh sách!



Thật vất vả chịu đựng đến

trời sáng, tra xét gần hai giờ đều không có tìm được tên tuổi Tần Lạc,

hắn không khỏi hoài nghi Tần Lạc có ở trong bệnh viện đó hay không....

..



Gọi điện thoại di động cho cô, vẫn là trạng thái tắt máy.



Hoắc Kỷ Thành giận đến thiếu chút nữa đập điện thoại di động, **!



Vì trong trạng thái tắt máy điện thoại nên định vị vệ tinh cũng không định vị được, hết cách rồi, Hoắc Kỷ Thành tốn thời gian suốt cả một ngày lật tung tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở trong Lệ Giang, cũng không có tra được

tên bệnh nhân Tần Lạc.



Anh không khỏi hoài nghi Tần Lạc có bị thương nhập viện rồi hay không, nếu không thì sao vẫn không tìm được người......


“Mọi người đoán xem rốt cuộc Tần Lạc có thân phận gì? Người đàn ông kia quá

đẹp trai cuồng ngạo! Nếu như anh ấy là bạn trai của tôi thì tốt rồi.”



“Cô cứ mở giữa ban ngày đi! Người đàn ông như vậy vừa nhìn đã biết là rồng

trong loài người, nói không chừng căn bản người ta cũng không phải là

quan hệ giống như chúng ta tưởng tượng.”



“Chẳng lẽ bọn họ là anh em sao?”



“Ưmh, tôi nhìn không giống, ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tần Lạc rõ ràng

không giống vậy, hơn nữa, mấy người không cảm thấy nhìn qua người đàn

ông kia rất quen mặt sao?”



“Quen mặt sao? Cô không nói thì không cảm thấy, vừa nói thì đúng là có cảm giác đã gặp ở đâu.”



“”



******



Rất nhanh đoàn xe trên đường đã đi lại bình thường, Hoắc Kỷ Thành cũng

không đứng ở ven đường để cho người khác xem xét và xoi mói, anh trực

tiếp lên ôm Tần Lạc bị thương ở chân xuống xe



Tần Lạc khiếp sợ không thôi, liều mạng giãy giụa, “Buông em ra!”



Hoắc Kỷ Thành không để ý cô, không vui nói: “Câm miệng!”



Tần Lạc uất ức không dứt, tại sao anh lại quát mình? Rõ ràng người xấu bắt cá hai tay là anh, anh còn hung dữ với mình?



Tại sao?



Người thật sự nên giận là mình mới đúng!



Bùi Tử Ninh cũng cùng đi ra ngoài theo, “Anh buông Lạc Lạc ra!”



Hoắc Kỷ Thành tự lo đi của mình, anh chỉ muốn vội vàng mang Tần Lạc trở về.



Tần Lạc không ngừng giãy giụa, không ngừng bấu anh, “Khốn kiếp! Tại sao anh lại đối với em như vậy? Anh cho rằng em là thú cưng anh nuôi sao? Anh

muốn quát mắc thì quát mắc, không muốn thì một cước đá bỏ đi?”



Cô càng nói càng tức giận, nước mắt ủy nhẹ nhàng đảo quanh hốc mắt



Hoắc Kỷ Thành cau mày, “Anh không có coi em là thú cưng.”



Tần Lạc cười lạnh, “Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không thể tin chút nào! Anh buông em ra! Anh cố gắng ép em trở về em sẽ hận anh cả đời!”



Bùi Tử Ninh vất vả đuổi theo chân dài của anh, “Lạc Lạc không muốn trở về với anh, anh không thể cưỡng ép cô ấy!”



Hoắc Kỷ Thành dừng bước lại, “Chuyện này là hiểu lầm.”



Bùi Tử Ninh nói: “Hiểu lầm cái sợi len! Đàn ông gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết nói nhưng lời như vậy!”