Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 114 : Tự mình đi tìm cô

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Sau khi cúp điện

thoại, Hoắc Kỷ Thành càng cảm thấy phiền lòng nôn nóng, anh quá rõ ràng

cá tính của mẹ, đã sớm coi Giang Ánh Thần trở thành con dâu dự định của

bà, chỉ sợ trong mắt cũng không quan tâm tới những người khác.



Bà vẫn luôn rất chú ý những cô gái bên cạnh mình, bao gồm bảo mẫu gia sư

anh mời cho Tiểu Tinh, gần như cực kỳ chú ý từng người, càng quá mức còn đi điều tra gia thế đối phương, chỉ cần đối phương đối có một chút ý

niệm với mình, cũng sẽ chủ động xuất kích dùng tiền thu mua đối phương..



Nghĩ tới những thứ này, Hoắc Kỷ Thành liền đau đầu không dứt, bên phía mẹ, chỉ sợ còn phải dựa vào Tiểu Tinh mới được.



......



Trước khi ngủ, anh chợt nhận được điện thoại củaƯớc Hàn, “A Thành, Tần Lạc là cậu đón đi sao?”



Hoắc Kỷ Thành bị hỏi không hiểu gì cả, “Không có, xảy ra chuyện gì sao?”



Ước Hàn lập tức có dự cảm xấu, “Không thấy Tần Lạc, buổi trưa cơm nước xong cô ấy nói với y tá muốn ngồi xe lăn ra ngoài đi dạo, đây là yêu cầu hợp lý nên dĩ nhiên y tá sẽ không cự tuyệt, nhưng ai biết sau khi cô ấy rời khỏi đây lại không trở lại nữa, mình để cho người ta tìm khắp bệnh viện cũng không có thấy cô ấy.”



Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, “Đùi phải của cô còn chưa khỏe thì có thể đi nơi nào chứ?”



Ước Hàn đen mặt, “Cho nên mình mới cho là cậu đón cô ấy đi.”



Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt nói: “Không phải bên trong bệnh viện có Camera sao? Mau xem một chút chuyện gì xảy ra? Có lẽ có thể tra được chút dấu vết.”



Ước Hàn gật đầu, “Mình lập tức đi tra, đúng rồi, điện thoại Tần Lạc vẫn

trong trạng thái tắt máy, có nên đi tới nhà cô ấy tìm thử hay không?”



Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, “Mình gửi địa chỉ cho cậu...cậu phái người đi xem một chút, cần phải biết rõ là chuyện gì xảy ra.”



Trong lòng Ước Hàn biết rõ Tần Lạc quan trọng đối với anh như thế nào, “Yên tâm đi!”



Hoắc Kỷ Thành vừa mới chuẩn bị tắt máy chợt nghe Ước Hàn nói: “Có phải cô ấy nhìn thấy tin tức trên báo hay không, cho nên cố ý rời đi?”



Hoắc Kỷ Thành sửng sốt hai giây, thật sự vì nó sao?



......



*****



Đại Lý, Nhĩ Hải(tên hồ, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc).



Tần Lạc nhàn nhã ngồi ở trên ghế bên trong khách sạn phơi nắng, khỏi phải

nói là rất vừa lòng, trong khách sạn có không ít nam nữ trẻ tuổi tới du

lịch, mỗi một người đều hẹn buổi chiều đạp xe đạp đi chơi Nhĩ Hải.



Tần Lạc có chút ngứa ngáy, nhưng cô biết mình chỉ có thể tưởng tượng......



Chân bị thương còn chưa khỏe, cô chỉ có thể ngồi trên xe lăn đi dạo ở bờ hồ, thật ra thì cho dù cái gì cũng không làm, cô cũng tình nguyện ở đây.



Dù sao cũng tốt hơn ở lại bệnh viện suy nghĩ lung tung!


là việc bệnh nhân nên phải làm......



“Hạng mục Duyên Hải còn ai có phương án tốt hơn đề nghị không?”



Giọng ông cụ Hoắc Quốc An dõng dạc như tiếng chuông, không thấy già yếu chút nào.



Cả phòng họp yên lặng như tờ, không ai trả lời.



Hoắc Quốc An dời tầm mắt sang con trai nhỏ, “A Thành, con thì sao?”



Hoắc Kỷ Thành bị điểm tên chợt ý thức được mình thành quân nhân đào ngũ rồi, ngay sau đó một giây đồng hồ liền khôi phục tự nhiên, “Hạng mục Duyên

Hải ngoài mặt nhìn qua hết sức cẩn thận, cũng cân nhắc đến công trình

xây dựng xung quanh, nhưng có một chỗ, ở Hải Vực sẽ có thủy triều, nói

cách khác, trên nền tảng này còn cần nghiên cứu lần nữa.”



Anh cả

Hoắc Kỷ Vĩ xen vào nói: “Liên tục mấy năm các bảng báo cáo cũng không có biểu hiện đoạn Hải Vực kia sẽ thủy triều, không biết em tư lấy kết luận từ đâu ra.”



Ý ở trong lời ông ta nói rất rõ ràng.



Hoắc Kỷ Thành không chút hoang mang lấy ra chứng cớ trong tay mình, “Đây là em

kêu Trình Sâm đặc biệt tới thôn trang ở đó hỏi số liệu, mặc dù gần mười

năm không có hiện tượng thủy triều, nhưng cũng không đại biểu là chưa

từng có, muốn ở bờ biển dựng lên cộc gỗ xây biệt thự thì nhất định phải

cân nhắc đến hiện tượng địa lý, có lúc số liệu phân tích gần mười năm

cũng không thấy có tác dụng, dù sao xây xong biệt thự cần dùng mấy chục

năm.”



Lời của anh không nhanh không chậm, lại làm Hoắc Kỷ Vĩ bị phản một kích



Có chút nhất thời không xuống đài được, sắc mặt quẫn thành màu gan heo.



Anh hai Hoắc Kỷ Nghiệp không ngừng liên tục đánh vỡ không khí cứng ngắc,

”Vẫn là em tư suy tính chu toàn! Thật sự là hơn chúng ta rất nhiều, rất

có phong phạm năm đó của phụ thân.”



Ông ta lại chém gió rất đúng chỗ, vừa tán dương Hoắc Kỷ Thành, lại khen cha lên trời, đồng thời còn chê bai anh cả Hoắc Kỷ Vĩ.



Nhất định chính là một công ba việc!



Hoắc Quốc An hắng giọng một cái, cũng rất hưởng thụ đối với lời đứa thứ hai

nói, “A Thành suy tính rất chu đáo, xây biệt thự ở bờ biển không phải

đùa giỡn, không thể đầu tư vô ích”



Trong lúc nhất thời, trong

lòng mọi người trong phòng họp biết rõ người cầm lái trong tập đoàn Đế

An vẫn là Tứ thiếu Hoắc Kỷ Thành, năng lực của anh đặ ở đâu, đều không

thể rung chuyển.



Hội nghị vừa mới kết thúc, Hoắc Kỷ Thành liền không ngừng liên tục đi tới phi trường