Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 132 : Cố ý kích động cô

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Edit: Tuladen



Nghe nói như thế, sắc mặt Hoắc Thái Vi kinh hãi nhìn về phía Giang Ánh Tuyết, “Thím ba tương lai, lời này thím không thể nói lung tung, theo tôi được biết, luật sư Cố không có đối tượng trong lòng.”



Giang Ánh Tuyết che miệng cười: “A..., phải không? Vậy có thể là thím lầm.”



Lập tức không nói thêm nữa, nhưng trong mỗi lời nói của cô đều truyền đạt về phía Hoắc Thái Vi một ý tứ: Ngay cả tôi cũng biết luật sư Cố có đối tượng trong lòng, nhưng cô lại không biết, ha ha ha a...



Hoắc Thái Vi mím môi, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ: “ Thím ba tương lai, thím nói với tôi một chút! Người trong lòng luật sư Cố là ai?”



Vẻ mặt Giang Ánh Tuyết có một chút khó xử: “Thật ra, thím cũng chỉ suy đoán, cũng không phải chính tai nghe luật sư Cố nói, đại khái chỉ là lời đồn mọi người nói.”



Cô ta càng nói như vậy, Hoắc Thái Vi lại càng tò mò.



“Ai ôi! Thím ba tốt của cháu! Thím đừng treo ngược khẩu vị của cháu, về sau thím nghe được bất kỳ tin gì về luật sư Cố đều nói với cháu!”



Hoắc Thái Vi ôm cánh tay của cô ta, dứt khoát bỏ hai chữ “Tương lai” gọi cô ta, Giang Ánh Tuyết nghe thấy tâm tình rất tốt.



Cô ta ra vẻ khó xử nói: “Thật ra là có nữ phiên dịch trong công ty chúng ta là bạn học thời trung học của luật sư Cố, dường như quan hệ hai người cũng không tệ lắm, nên mọi người mới có lời đồn, thím cảm thấy không thể tin.”



Hoắc Thái Vi nhíu mày: “Bạn thời trung học? Tên là gì?”



Giang Ánh Tuyết nở nụ cười: “Ai còn không mấy người bạn thời trung học! Thím nhìn cháu căn bản không cần quan tâm, thay vì tốn thời gian ở trên người người khác, còn không bằng tốn nhiều tâm tư ở trên người luật sư Cố.”



Hoắc Thái Vi vừa nghe, cũng biết có đạo lý: “Thím ba, thím nói rất đúng, thấy tình cảm thím với chú tam tốt như vậy, cháu rất hâm mộ! Về sau không có việc gì thím phải dạy cháu nhiều chút.”



Giọng nói cô ta ngọt ngào động lòng người, hoàn toàn coi Giang Ánh Tuyết như người thân...



Giang Ánh Tuyết cười đến hạnh phúc: “Vậy về sau chúng ta nên lui tới nhiều.”



Hoắc Thái Vi liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên.”



Sau khi đợi Hoắc Thái Vi rời đi, Nụ cười trên mặt Giang Ánh Tuyết trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, tình cảm cô với Hoắc Kỷ Thành tốt sao?



Có lẽ chỉ có người ngoài cảm thấy như vậy.



Làm bạn gái như cô ta, có phải quá thất bại không?



Ngay lúc cô ta đang suy nghĩ nhỏ mọn của mình, bỗng nhiên nhận được điện thoại của em gái Giang Ánh Thần.



“Chị hai, đường đường bộ phận pháp vụ của tập đoàn Đế An nhiều tinh anh như vậy cũng không tìm thấy một người có thể lên tòa án sao? Lại phải tốn nhiều sức mời ngũ thiếu nhà họ Cố qua như vậy, thật đúng là dụng tâm lương khổ!”



Giọng Giang Ánh Thần không âm không dương, Giang Ánh Tuyết nghe mà nhíu mày.



“Giang Ánh Thần, nếu cô gọi điện thoại đến chỉ nói cái này, tôi thật sự không thời gian nghe cô lải nhải. Mặt khác, xin khuyên cô một câu, chuyện nội bộ tập đoàn Đế An một chút không liên quan với cô, có nói nhiều như vậy để làm gì?”



Dứt lời, thì chuẩn bị cúp điện thoại.



Tình hình bây giờ, cô với Giang Ánh Thần đã như nước với lửa.


Bùi Tử Ninh vốn định nói mình không tham gia trò chơi, kết quả bạn học xung quanh không ngừng ầm ĩ, âm thanh kháng nghị của cô căn bản không được bất kỳ kẻ nào nghe thấy.



Sau đó - -



Bạch Trì Đình liền cúi đầu hôn cô.



Trong nháy mắt đó, đầu cô nổ tung “Oanh” một tiếng.



Nụ hôn đầu tiên của cô!



Cứ như vậy vô cớ cho một người đàn ông xa lạ.



Sau đó, ít nhất một tháng, cô không còn gặp Bạch Trì Đình, chỉ thỉnh thoảng từ trong miệng bạn học với bạn cùng phòng nghe được tin tức của anh ta.



Thế cho nên mỗi khi nghĩ đến nụ hôn kia, cô không nhịn được đỏ mặt.



Về sau, cô gia nhập đội cờ vây, lại không ngờ đội trưởng chính là Bạch Trì Đình.



Không qua bao lâu, lời đồn đãi cô mặt dày không biết liêm sỉ chủ động theo đuổi hot boy Bạch Trì Đình ở trong trường học lan truyền nhanh chóng.



Khi đó cô, rất oan uổng!



Cô vốn không thích Bạch Trì Đình được rồi! Gia nhập đội cờ vây chỉ là vì cô yêu thích, ai biết anh ta chính là đội trưởng ít lộ mặt kia!



Nhưng cô giải thích căn bản không ai tin tưởng, thế cho nên lời đồn càng truyền càng hăng, vì thế dẫn đến cho cô không ít cừu hận.



Lúc cô đang suy nghĩ đi tìm Bạch Trì Đình nói rõ ràng, để anh ta giúp bản thân giải thích rõ ràng.



Anh ta lại nói: “Làm bạn gái của tôi.”



Lúc ấy Bùi Tử Ninh liền ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, sững sờ hỏi một lần nữa: “Cái gì?”



Bạch Trì Đình lập lại một lần: “Làm bạn gái của tôi.”



Bùi Tử Ninh không dám tin nhìn anh ta: “Hai chúng ta vốn không quen! Hơn nữa tôi không thích anh!”



Bạch Trì Đình cười dịu dàng: “Không sao, đúng lúc tối thiếu người bạn gái, mà em vừa khóe thích hợp.”



Bùi Tử Ninh còn tưởng rằng anh ta hiểu lầm mình, vội vàng nói: “Tôi tìm anh là hi vọng anh giải thích rõ ràng hiểu lầm này cho mọi người, không phải muốn làm bạn gái của anh.”



Bạch Trì Đình vẫn cười ấm áp như cũ: “Nếu hai chúng ta trở thành người yêu, không phải cách giải thích tốt nhất với mọi người sao?”



Mới Bùi Tử Ninh vừa lên năm nhất đơn thuần như một tờ giấy trắng, sao giảo hoạt bằng học trưởng hồ ly Bạch Trì Đình ĐH năm 3, thế cho nên bị anh ta cho vào tròng cũng không biết.



Sau đó, liền mơ mơ màng màng trở thành bạn gái của anh ta.



“Bác sỹ Bùi, lại gặp mặt.”



Giọng nam du dương êm tai kéo Bùi Tử Ninh từ trong ký ức lại, cô lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện vẫn đẹp trai tuấn lãng như cũ: “Ngược lại bác sỹ Bạch đi đến đâu vẫn đầy hoa đào.”