Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 145 : Gặp người không nên gặp

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Hiệu suất Bùi Tử Ninh làm việc rất nhanh, không đến một ngày tìm được sơn trang nghỉ dưỡng tắm nước nóng, hơn nữa khách sạn dừng chân đã đặt xong.



Dọc theo đường đi, cô ấy giới thiệu hoàn cảnh sơn trang nghỉ dưỡng tắm nước nóng có bao nhiêu tốt cho Tần Lạc, xung quanh còn có thị trấn, ngày hôm sau có thể đi dạo...



Tần Lạc không hề dị nghị với sắp xếp của bạn tốt, cô không cần quan tâm đi theo ra ngoài chơi đã vô cùng tốt.



Khi đến sơn trang nghĩ dưỡng tắm nước nóng đã là năm giờ chiều, hai người ở trong sơn trang tùy tiện ăn chút gì liền thay áo tắm đi tắm suối nước nóng.



Sau khi vào bên trong, Bùi Tử Ninh không nhịn được cảm khái nói: “Chậc chậc! Hoàn cảnh bên trong thật đẹp! Quả thực có thể so sánh với Dao Trì tiên cảnh!”



Tần Lạc chế nhạo nói: “Cậu đã từng thấy Dao Trì tiên cảnh?”



Bùi Tử Ninh chớp chớp mắt: “Từng thấy qua! Trong phim truyền hình rất nhiều!”



Tần Lạc trợn trừng mắt, cô nói thật phí lời.



Bên trong này có mười mấy suối nước nóng lớn nhỏ, có cái ao hình quả trứng to, bên cạnh còn có bốn ao nhỏ hình dạng khác nhau.



Bên cạnh phân biệt cho thấy bất đồng công hiệu: Ao sôi sùng sục, áo sữa tươi, áo cá chữa liệu …



Vách tường suối nước nóng đều xây thân thể người thích hợp dựa đá cuội, phía ngoài lồi lõm, đúng lúc dán sát gáy người, có tác dụng mát xa.



Bốn phía suối nước nóng giống như một vườn hoa nhỏ, luân phiên bốn mùa trồng hoa, bất luận là mùa nào, đều có thể thấy hoa tươi, ngửi mùi hoa thấm vào lòng người.



Tần Lạc đặt khăn tắm khoác ở trên người lên trên giá bên cạnh bờ ao, chân đi xuống suối nước nóng, sau đó để cho bả vai chìm vào trong nước nóng.



Nhất thời có cảm giác ấm áp vào đáy lòng...



Bùi Tử Ninh ngồi xuống ở bên cạnh cô: “Lạc Lạc, nước ấm này rất tốt, không nóng không lạnh, quá thư thái!”



Tần Lạc vuốt tóc rơi ở bên cạnh má: “Nếu như bông tuyết nhẹ nhàng rơi thì đẹp hơn rồi.”



Bùi Tử Ninh cười nói: “Mình cảm thấy ăn gà chiên cùng bia sẽ càng tốt.”



Tần Lạc bị cô trêu chọc nở nụ cười: “Nào có ngồi ở trong suối nước nóng ăn gà chiên cùng bia, cũng quá * đi!”



Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Nói sai rồi, nên là dùng ly cao cổ phối hợp với rượu đỏ, thì tuyệt đối hoàn mỹ hơn!”



Tần Lạc thoải mái tựa vào trên vách đá hồ: “Nhắm mắt lại có thể nằm mơ.”



Bùi Tử Ninh trách mắng: “Đáng ghét! Chỉ biết đùa mình!”



Tần Lạc ngẩng đầu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái!



Đột nhiên cô mở miệng; “Tử Ninh, mình đã nghĩ xong, mình muốn đến thành phố phía Bắc.”




Ngón tay Tần Lạc lướt qua một cánh cửa gỗ cũ: “Cậu cứ dựa khung cửa như vậy mình sẽ chụp mấy tấm giúp cậu, bảo đảm cũng rất có tình cảm.”



Bùi Tử Ninh buộc lại tóc: “Thật sao? Cần mình làm vẻ mặt gì để phối hợp một chút không?”



Tần Lạc bật cười: “Tự nhiên chút là được rồi.”



Bùi Tử Ninh lập tức bày tư thế bản thân, làm hết tư thế của mỹ nữ thời kì dân - quốc xem trên tivi, cằm khẽ nhếch 45 độ, trong ánh mắt hiện ra một cỗ ưu thương tươi đẹp...



Tần Lạc vội vàng chụp lại một màn này, sau đó lại chụp mấy tấm vẻ mặt cô ấy rất bình thường, sau khi tương đối nói: “Mình cảm thấy cậu vẫn nên đừng bày tư thế, không giống cậu chút nào.”



Bùi Tử Ninh vừa nghe, lập tức ầm ầm ĩ ĩ bổ nhào qua: “Thật sao?”



Sau đó mở một tấm lại một tấm nhìn ảnh mình chụp vừa rồi: “A A A! Vẫn là tấm này tự nhiên nhất!”



Tần Lạc bĩu môi: “Đương nhiên rồi! Có đôi khi càng cố ý càng mất tự nhiên.”



...



Hai người vừa chơi vừa chụp ảnh, rất vui vẻ.



“Hai chị người đẹp phía trước, có thể giúp một chuyện không? Giúp chúng tôi chụp mấy tấm ảnh?”



Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nữ giòn tan.



Tần Lạc với Bùi Tử Ninh cùng quay đầu lại, khi nhìn thấy cô gái với người đàn ông, vẻ mặt hai người đều thay đổi.



Tay Bùi Tử Ninh kéo Tần Lạc không kìm lòng được mà nắm chặt, Tần Lạc cảm thấy bạn tốt không được tự nhiên, dịu dàng mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, nhưng không tiện.”



Bạch Trì Đình không ngờ gặp Bùi Tử Ninh với Tần Lạc bạn tốt nhất của cô ấy ở chỗ này, mà Khả Khả lại tìm hai cô ấy để chụp ảnh.



An Khả cũng không giải thích chớp mắt: “Chị người đẹp, tại sao? Chúng tôi không phải là người xấu, chị nhìn tôi mặc toàn thân sườn xám như vậy thì biết tôi là du khách!”



Toàn thân cô ta mặc sườn xám màu trắng gạo bó sát, tôn lên ngũ quan thanh lệ thoát tục của cô ta, tóc vấn ở sau ót, giống như là tiểu thư khuê các thời kì dân - quốc...



Bùi Tử Ninh chỉ cảm thấy hết sức chói mắt.



Trong lòng Tần Lạc biết, cô gái này nhất định là “Bạch Phú Mỹ” trong miệng Tử Ninh.



Không đợi hai cô mở miệng, Bạch Trì Đình đã đi đến: “Khả Khả, đừng náo loạn, chúng ta đi bên kia.”



An Khả khả ủy khuất chu miệng: “Anh Đình, người ta chỉ nói sự thật thôi! Chúng tôi cũng không phải người xấu, giúp chúng ta chụp mấy tấm thì thế nào?”



Bạch Trì Đình chỉ có thể giải thích nói: “Thật xin lỗi, Khả Khả cô ấy trời sinh tính đơn thuần, nói chuyện vô tâm...”