Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 147 : Tình nguyện nhảy xuống biển cũng không muốn sống chung một chỗ với anh

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Không biết vì sao, trong nháy mắt trong đầu Tần Lạc hiện lên tên một người, nhưng nghĩ lại, anh ấy không có nhàm chán như vậy, đang tốt lành bắt cóc mình để làm gì?



“Rột cuộc các người là ai?”



“ “



Không ai trả lời cô.



“Tại sao anh muốn bắt cóc tôi? Đại tiểu thư nhà họ Tần của tôi chỉ là thùng rỗng, coi như anh lấy tôi uy hiếp ba tôi cũng không lấy được một phân tiền, ông ta căn bản không quan tâm sống chết của tôi.”



“ “



“Khốn khiếp! Có dũng khí bắt cóc tôi sao không lên tiếng?!”



Người đàn ông nãy giờ không nói gì làm cho Tần Lạc rất sợ hãi, miệng không đắn đo mắng, trong lòng cô sợ hãi đến cực điểm, toàn thân căng thẳng.



Cô có chút không hiểu nổi rốt cuộc bắt cóc cô có ý gì? Bình thường cô ở bên ngoài cũng không kết thù oán gì.



Nghe thấy lời của cô, động tác người đàn ông ngừng vài giây, động tác ấn ở môi cô bỗng nhiên tăng thêm, giống như trừng phạt cô.



Khuất phục, đặc biệt sao khuất phục!



“Biến thái! Nói chuyện với anh đó! Nếu bắt cóc tôi cuối cùng cho một lý do chứ!”



“ “



Vẻ mặt người đàn ông đối diện đầy vạch đen, dường như nhẫn nại cái gì.



Tần Lạc lần đầu tiên gặp loại chuyện này, dù cô trấn định nữa cũng có chút hoảng hốt, không rõ đối phương rốt cuộc có mấy người.



“Cứu mạng a!”



Tần Lạc cũng chẳng quan tâm có người nghe được không, dùng hết sức hô.



Hoắc Kỷ Thành rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp che miệng Tần Lạc lại.



Khi bốn cánh môi vừa tiếp xúc, trong đầu Tần Lạc “Oanh oanh” vang lên, xúc cảm quen thuộc này ngoài trừ tên hỗn đản Đại Ma Vương còn có thể là ai?



Khốn khiếp!



Anh điên rồi sao?



Đang êm đẹp bắt cóc mình để làm gì?



Còn dùng chiêu thức hạ lưu như vậy!




Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như mực nước: “Người phụ nữ chết tiệt!”



Sao cô quật cường như vậy!



Mùa đông cũng dám nhảy xuống biển?



Cô biết bơi sao?



Chẳng lẽ csống chung một chỗ với mình làm cho cô ấy ghê tởm?



Dưới tình thế cấp bách, anh chỉ có thể nhanh chóng cởi bỏ tây trang trên người, cỡi giày ra, “Bùm” một tiếng nhảy vào biển rộng.



Giờ phút này Tần Lạc, giống như quả cân trầm thẳng xuống dưới, cánh tay cô liều mạng quơ, dùng sức đạp hai chân, nhưng thân thể vẫn không thể khống chế ngã trái ngã phải.



Miệng cô thở lớn, hít vào không ít nước biển, sặc nghẹn cô rất khó chịu.



Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, mặc dù nước biển không thể gọi lạnh thấu xương, nhưng không ấm áp.



Bơi quả thật tốn sức.



Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, miệng bị người hôn, một không khí tươi mới rót vào trong cổ họng cô.



Cô tham lam hít không khí.



Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể lôi kéo cô giống như quả cân hướng lên trên du thuyền, không khí ở trong cơ thể mình bị cô hút sạch trước đẩy cô ra.



Không khí vừa rời đi, thì Tần Lạc mở mắt, đúng lúc chống lại con ngươi đen như hồ nước sâu của Hoắc Kỷ Thành, mơ hồ hàm chứa tức giận.



“Khụ “



Tần Lạc ho khan không ngừng, trong nháy mắt vừa rồi, cô thiếu chút nữa cho rằng mình phải chết.



“Mùa đông em định tìm tai vạ sao?”



Trong con ngươi Hoắc Kỷ Thành chưa đựng tức giận.



Vừa nói vừa bơi kéo cô đến bên cạnh thuyền, lúc này Tần Lạc cũng không vùng vẫy, dù sao ở trong biển, cô chán ghét người đàn ông này như thế nào cũng không thể đối nghịch với anh.



Đến trên sàn tàu, miệng cô hít một hơi không khí mới mẻ lớn: “Không sai! Tôi tình nguyện tìm tai vạ cũng không muốn sống chung một chỗ với anh! Anh hài lòng chưa? Bây giờ có thể cập bờ sao?”



Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành chứa tức giận nữa cũng thất bại, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể phân phó thuyền trưởng cập bờ.



Nếu không thì, anh thật sự không biết người phụ nữ này còn có thể làm ra chuyện cực đoan gì.