Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 154 : Hai cha con tìm Tần Lạc nương tựa

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


“Tứ thiếu, xin hỏi anh đến trễ như vậy là vì tránh mũi nhọn của cháu trai ngài sao?”



“Hôm nay vốn là Cẩm Dương làm chủ, tôi đến sớm hay trễ có khác nhau sao?” Hoắc Kỷ Thành trả lời rất linh hoạt, làm nhóm người truyền thông trong lúc này nghẹn họng.



Nhưng nhóm người truyền thông cũng không phải ngồi không: “Tứ thiếu, vị hôn thê Giang Ánh Tuyết của ngài sao không tham dự hôn lễ cùng ngài?”



Hoắc Kỷ Thành bình tĩnh tự nhiên đáp: “Đầu tiên, Giang Ánh Tuyết không phải vị hôn thê của tôi; tiếp theo, cô dâu hôm nay là em gái của cô ấy.”



Đúng lúc này bài hát hôn lễ vang lên, Hoắc Kỷ Thành đi rời đi trước, không cho các phóng viên cơ hội đưa ra câu hỏi.



Sau khi anh rời đi, các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, Tứ thiếu phủ nhận Giang Ánh Tuyết là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ tình cảm hai người thay đổi?



Không biết người nào nhỏ giọng than thở một câu: “Hình như Tứ thiếu chưa bao giờ chính thức thừa nhận Giang Ánh Tuyết tiểu thư là vị hôn thê của anh ta, Tứ thiếu phủ nhận danh hiệu vị hôn thê này cũng không có nghĩa là hai người không phải người yêu, cái tin tức này không phát được!”



“Cũng không phải là a! Hơn nữa phía sau Tứ thiếu còn bồi thêm một câu hôm nay là hôn lễ của Giang Ánh Thần tiểu thư, khách quan mà nói, Giang Ánh Tuyết tiểu thư nên là cùng người nhà họ Giang ở đây mới đúng.”



...



Bận rộn cho đến trưa lúc này Giang Ánh Thần mới chú ý tới chị hai không có ở hiện trường, không khỏi nhỏ giọng hỏi ông xã Hoắc Cẩm Dương: “Anh có nhìn thấy chị hai em không?”



Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: “Không có, chỉ nhìn thấy một mình chú ba anh.”



Giang Ánh Thần buồn bực không thôi, hôm nay trường hợp quan trọng như vậy, chị hai không thể không xuất hiện!



Nếu không phải mục sư đang niệm lời thề hôn lễ, cô hận không thể nâng váy đến bên cạnh ba mẹ hỏi sao chị hai không xuất hiện...



Hoắc Kỷ Thành mới vừa ngồi vào chỗ của mình, con trai Tiểu Tinh liền nhảy xuống từ chân bà nội leo đến trên người anh ngồi, nhỏ giọng hỏi: “Ba, khi nào thì chúng ta đi? Ở đây thật nhàm chán!”



Hoắc Kỷ Thành vỗ về con trai: “Cơm nước xong thì chúng ta đi.”



Hoắc Gia Tinh chu miệng nhỏ: “A? Tiểu Tinh một chút cũng không đói.”



Hoắc Kỷ Thành vuốt nhẹ tóc con trai: “Không ăn cơm đã rời tiệc là không tôn trọng ông nội bà nội con, không phải Tiểu Tinh vẫn rất hiếu thuận à?”



Lúc này Hoắc Gia Tinh mới không tình nguyện gật đầu: “Được rồi!”



...



Hai ba con đang nói thầm, thì Phương Lệ Hoa qua đây hạ giọng: “A Thành, Ánh Tuyết đâu? Sao hôm nay không đi cùng đến?”



Hoắc Kỷ Thành không muốn lừa gạt mẹ: “Mẹ, con không thích Giang Ánh Tuyết, không thể kết hôn với cô ấy.”



Phương Lệ Hoa kinh ngạc không thôi: “Con đang nói hưu nói vượn gì đó! Con với Ánh Tuyết nói chuyện nhiều năm như vậy con nói không thích liền không thích hả? Thành thật nói cho mẹ, có phải con có phụ nữ ở bên ngoài phải không?”
Hoắc Kỷ Thành lại lơ đểnh: “Không vào hang hổ làm sao bắt được cọp con?”



Phương Lệ Hoa đưa tay véo con trai một cái: “Mẹ tình nguyện để con thắng bình thường!”



Hoắc Kỷ Thành không nhiều lời nữa, nên nói đã anh nói, về phần mệ, anh tin tưởng chờ sau khi bà biết chân tướng thì sẽ từ từ đồng ý.



Dù sao, Tần Lạc là người phụ nữ rất ưu tú! Không hề kém hơn Giang Ánh Tuyết!



Trên đường đi sân bay, Hoắc Gia Tinh lo lắng nhíu mày: “Ba, nếu bà nội không đồng ý cho ba cưới chị gái thì làm sao bây giờ?”



Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sâu xa: “Cho nên ba vẫn cần sự trợ giúp của con.”



Hoắc Gia Tinh lập tức hưng phấn mở to hai mắt: “Muốn con giúp ba như thế nào?”



Hoắc Kỷ Thành ở bên lỗ tai của con trai nhỏ giọng nói vài câu...



*****



Sau khi Hoắc Kỷ Thành mang theo con trai rời đi, hiện trường hôn lễ càng náo nhiệt!



Giang Ánh Thần biết chuyện chị hai hôm nay không thoải mái không đến tham gia hôn lễ, tức giận đến thiếu chút nữa động thai.



Đồng thời, cũng có nghĩa tình cảm giữa chị hai với chú ba của Cẩm Dương sáng lên.



Nói ra, cũng thu hoạch không nhỏ!



Một bên khác:



Ông cụ Cố cùng ông cụ Hoắc đi cùng với nhau, mặc dù hai nhà vẫn ở vào trạng thái đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng chưa từng chân chính trở mặt, vẫn duy trì thái độ nước giếng không phạm nước sông.



“Anh Cố, cháu trai thứ năm của anh tên là Cố Nam Châu phải không?”



“Xem ra chú em Hoắc chú ý đến Châu nhi nhà ta lâu rồi hả?”



“Nhân tài mới trong giới Luật sư, chưa từng thua kiện, bằng vào điểm ấy, muốn người khác không chú ý cũng đã khó!”



“May mắn của người trẻ tuổi thế hệ trước như chúng ta không thể xen vào được! Cùng Châu nhi đứng ở một chỗ chính là con gái của con trai thứ hai của ông đúng không? Đi làm ở văn phòng luật sư Sở Sự Vụ?”



“Bây giờ bọn trẻ đều tự do yêu đương, nếu có thể đi đến cùng thì ông với tôi đều vui vẻ cho sự thành công.”



“Đúng vậy!”