Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 162 : Trở về thành phố A công tác (2)

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Tần Lạc về đến nhà thì nhìn thấy Hoắc Gia Tinh một mình khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa, không khỏi đau lòng đi qua: “Tiểu Tinh, buổi trưa em ăn cơm chưa?”



Hoắc Gia Tinh nhu thuận gật đầu: “Ba giúp em gọi đồ ăn mua ngoài rồi.”



Tần Lạc oán trách nói: “Mỗi ngày ăn đồ ăn mua ngoài sao được? Ba em thật sự không có trách nhiệm! Bây giờ chị đi nấu cơm cho em ăn.”



Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: “Chị, chị tốt nhất!”



Tần Lạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, còn kèm theo đau lòng nói không rõ...



...



Buổi sáng hôm sau.



Cũng may Tần Lạc hẹn gặp mặt với đồng nghệp Tiểu Kim đứng ở cửa ga Cao Thiết, cô đang ngồi xổm người xuống giúp Hoắc Gia Tinh sửa sang lại áo, kết quả liền nghe thấy Tiểu Kim lớn giọng nói: “Trời! Tần Lạc! Chừng nào cô đã có con trai lớn như vậy hả?”



Tần Lạc bất đắc dĩ đứng dậy quay đầu: “Cô suy nghĩ nhiều.”



Sau đó nhìn về phía Hoắc Gia Tinh, “Tiểu Tinh, em gọi chị là gì?”



Hoắc Gia Tinh ngoan mở miệng: “Chị gái.”



Tiểu Kim vẫn không dám tin: “Làm trò! Bây giờ rất nhiều phụ nữ dấu đã kết hôn ở bên ngoài bị đồng nghiệp bắt gặp đều bảo con của cô ta gọi mình là "Chị gái" hoặc "Dì", đã sớm coi như không thấy gì rồi!”



Tần Lạc đầy vạch đen, mặc dù Tiểu Tinh quả thật là con trai của mình, nhưng...



“Sức tưởng tượng của cô không cần quá phong phú? Tôi còn chưa kết hôn! Ở đâu ra có con trai?”



Một câu cuối cùng, hiển nhiên nói xong có chút không đủ tin tưởng.



Nhưng Tiểu Kim không phát hiện, chỉ chăm chú nhìn Tần Lạc với Hoắc Gia Tinh, muốn cô ta tin tưởng bọn họ không phải mẹ con, thật là rất khó...



“Nhưng dáng vẻ cậu nhóc rất giống với cô, ai, ôi!”



Cô ta vừa dứt lời, Tần Lạc cùng Hoắc Gia Tinh liếc nhìn nhau, thật ra Tần Lạc đã sớm từng nghe từ chỗ bạn tốt Tử Ninh nói khuôn mặt của Tiểu Tinh giống với cô...



Trước còn nói bạn tốt nói hưu nói vượn, về sau biết bé là con trai ruột của mình, thì cô đã từng cẩn thận quan sát khuôn mặt Tiểu Tinh, có chút rất giống với mình...



Không thể không thừa nhận, quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ diệu.



Tần Lạc che miệng ho nhẹ một tiếng: “Cô kiên quyết chúng tôi là mẹ con, đương nhiên cảm thấy giống nhau, được rồi! Nhanh vào ga đi! Để trễ giờ thì gay go!”



Tiểu Kim thấy cô không muốn nhiều lời thì cũng không có miễn cưỡng, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng.



Lần đầu tiên ngồi tàu, Hoắc Gia Tinh rất hưng phấn, giống như bảo bối thần kỳ một lúc hỏi cái này, một lúc hỏi cái kia.
Một bé trai kiêu ngạo lạnh lùng như vậy làm sao có thể ở cùng với Tần Lạc? Cô ta có năng lực gì khiến cho Hoắc Gia Tinh vui vẻ chứ?



****



Ga Cao Thiết.



Ở trên tàu ngủ nửa giờ, lúc này vẻ mặt Hoắc Gia Tinh đầy tỉnh táo: “Chị gái, chị gọi điện thoại cho ba em chưa? Có phải ba không đến đón chúng ta?”



Đầu Tiểu Kim thông suốt kêu lên: “Trời! Tần Lạc, chẳng lẽ cô với đứa bé này không phải mẹ con mà là chị em?”



Trong nháy mắt Tần Lạc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đụng đến một đồng nghiệp dở hơi như vậy thật muốn ngất...



Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt, không nói gì.



Nói nhiều sai nhiều, hơn nữa ở trước mặt người lạ, quá mức để lộ bản thân thì không tốt.



Đây là ba dạy bé.



Tiểu kim thấy Tần Lạc không phản bác, càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, trong lòng hưng phấn không thôi.



Tần Lạc cũng chẳng muốn giải thích, dứt khoát để mặc cô ta đoán già đoán non.



Trình Sâm rất đúng giờ chạy đến ga Cao Thiết, hơn nữa thông qua quan hệ trực tiếp tiến vào bên trong tìm Tần Lạc cùng Hoắc Gia Tinh, khi nhìn thấy bên cạnh Tần Lạc còn có một đồng nghiệp, cẩn thận tìm từ.



“Tần tiểu thư, vất vả cho cô, cô cần gì có thể gọi điện thoại bất kỳ lúc nào.”



“Ừ, tôi biết.”



Trước mặt Tiểu Kim, Tần Lạc lễ phép lạnh nhạt, không nói nhiều một câu.



Hoắc Gia Tinh lưu luyến nói: “Chị, buổi tối Tiểu Tinh có thể đi tìm chị được không?”



Tần Lạc cưng chiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của bé: “Buổi tối chị có xã giao, ngày mai có được không?”



Hoắc Gia Tinh bĩu môi: “Được rồi!”



Trình Sâm nắm tay Hoắc Gia Tinh cùng Tần Lạc chào hỏi: “Chúng tôi đi trước đây.”



Tần Lạc gật đầu, sau khi nhìn theo bọn họ rời đi thì kéo hành lý cùng Tiểu Kim đi ra hướng khác.



Dọc theo đường đi, Tiểu Kim vẫn líu ríu không ngừng: “Tần Lạc, nếu tôi đoán không sai, nhà cô với nhà cậu nhóc kia là quan hệ nhiều đời đúng không! Cho nên mới gọi chị em?”



Tần Lạc miễn cưỡng cong khóe môi, xem như đáp lại cũng coi như không, thật đúng là kẻ dở hơi...