Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 164 : Bị heo cắn?

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lẽogiống như bất cứ lức nào đều có thể chảy ra nước, khí tức quanh thânđèép cũng thấp hơn vài độ, cùng với gió đêm mát rượi trên ban công, có thể làm cho người ta tự dưng rùng mình.



Mặc dù Tần Lạc cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, nhưng coi như không thấy gì cô cũng không sợ hãi, dù sao Đại Ma Vương trước cũng không chỉ một hai lần dùng khí lạnh chết người với mình.



Tự nhiên thành thói quen.



“Tránh ra! Tôi phải đi!”



Tần Lạc chẳng muốn lại cằn nhằn với anh, nghiêng người né qua anh chuẩn bị rời đi, bữa tiệc đêm nay sớm kết thúc một chút mới tốt!



Mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm giữ chặt cô, nghĩ một đằng nói một nẻo: “muốn nhanh chóng trở lại phòng đầy đám đàn ông kia sao?”



Anh càng nói càng quá đáng!



Tần Lạc cười lạnh: “Đây là một phần công việc của tôi, anh có tư cách gì chỉ trích tôi?”



Tức giận giữa lông mày Hoắc Kỷ Thành càng lúc càng thịnh, không chút suy nghĩ cúi người hôn miệng anh đào nhỏ của Tần Lạc, đây là suy nghĩ đã lâu của anh.



Trước xét thấy Tần Lạc giận mình, không dám lỗ mãng; lúc này dám làm như thế hoàn toàn là bị phẫn nộ mà váng đầu.



Bất chấp hậu quả.



Cảm giác miệng bị che lại làm cho Tần Lạc càng tức giận, tên khốn chết tiệt! Anh coi mình là cái gì hả?



Lập tức hung hăng cắn bờ môi của anh.



Cho đến mùi máu tươi từ miệng hai người tràn ngập ra, Hoắc Kỷ Thành bị đau buông cô ra, cảm giác đau đớn có thể làm cho người mất đi lý trí thoáng thanh tỉnh một chút.



Buông cánh môi cô ra Hoắc Kỷ Thành rất nhanh đã biết làm sao Tần Lạc càng thêm tức giận, nhưng có thể nếm “Mỹ vị” đã nhớ lâu, anh không hối hận.



Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ lau miệng mình, lại còn nhổ ngụm nước bọt trong thùng rác bên cạnh: “Bị heo cắn.”



Mặt Hoắc Kỷ Thành lập tức đen như đáy nồi, cô gái nhỏ chết tiệt luôn luôn có biện pháp trêu chọc mình tức giận!



“Anh”



“Ngậm miệng! Tôi không muốn nghe anh nói chuyện! Một chữ cũng không muốn nghe! Đêm nay gặp là do ngoài ý muốn! Tôi hi vọng về sau hai ta không cần đơn độc gặp mặt nữa! Hai bên không lui tới mới là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta!”



Mỗi một chữ đều Tần Lạc nói đều kiên định mười phần, sở dĩ nhấn mạnh không cần đơn độc gặp mặt, do Tiểu Tinh là con trai của mình, vậy thì không tránh được anh sẽ mang theo Tiểu Tinh xuất hiện ở trước mặt mình.
Vừa nhìn thấy biển số xe quá quen thuộc!



Đồ con rùa! Anh ăn no rửng mỡ không có chuyện gì sao? Theo dõi mình để làm gì?



Lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía chiếc xe Spyker, khi nhìn thấy cô đi đến, thì Đại Vệ khẩn trương hỏi nói: “Boss, Tần tiểu thư đi tới, chúng ta nên”



Hoắc Kỷ Thành tạm dừng hai giây: “Đi.”



Đại Vệ trong chớp mắt nghe không hiểu: “A?”



Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lẻo: “Đến "Lan uyển".”



Lúc này Đại Vệ mới hiểu rõ nhấn ga, từ bên cạnh Tần Lạc “Vù” một cái vọt đi rất xa.



Tần Lạc hít một hơi thật sâu, không nhịn được mắng: “Đáng ghét! Có bản lĩnh đừng chạy! Dám làm không dám chịu được coi gì là đàn ông!”



Tuy đã đi xa, nhưng Đại Vệ vẫn còn nhìn về phía kính chiếu hậu, anh ta nói: “Boss, miệng Tần tiểu thư giống như nói mấy câu gì.”



Ý rất rõ ràng: Boss, Tần tiểu thư giống như đang mắng ngài.



Hoắc Kỷ Thành miễn cưỡng nâng mi lên: “Cậu nói rất nhiều?”



Đại Vệ nhất thời không dám lên tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng, nghiêm túc lái xe.



Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành luôn nhìn về phía kính chiếu hậu, thẳng đến người ở bên trong hoàn toàn không nhìn thấy mới thôi.



Tần Lạc ở tại chỗ tức giận đến nắm tay, đối với tội ác của người đàn ông cô đã căm thù đến tận xương tuỷ, động một tí liền phái người theo dõi mình!



Anh có tiền thì tốt lắm sao!



Thật sự càng nghĩ càng tức giận!



Cũng may vào lúc này một chiếc xe taxi đến đây, nếu không cô thật sự sẽ phải ngổn ngang ở trong gió.



Đều do một người đàn ông chết tiệt nào đấy!



Gặp anh tuyệt đối là nghiệt duyên đời trước mình đã tu luyện!