Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 172 : Không muốn gặp anh

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Chuyến đi công tác hai ngàysắp kết thúc, Tần Lạc chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi thành phố A, lễ mừng năm mới năm nay cô không muốn trở về, dù sao cô không có người nhà, ở đâu qua đều giống nhau.



Về phần mẹ kế thiếu cô năm trăm vạn, cô sẽ tìm bà ta đòi lại, là của cô, một phần bọn họ cũng đừng nghĩ muốn nuốt một mình!



Lần này trở về có Bá Luân tiên sinh cùng đi, ba người đặt vé máy bay, đến sân bay, Tiểu Kim với Bá Luân tiên sinh đi làm thủ tục gửi hành lý, còn Tần Lạc đi lấy vé, kết quả mới vừa đi được hai bước thì bị một đám phóng viên chen chúc vây quanh.



Cô hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra...



Về phần các câu phóng viên hỏi, cô lại càng kinh ngạc hơn.



“Tần Lạc Tần tiểu thư, nghe nói sáu năm trước cô bị bán đến Italy, xin hỏi một năm bị bán đi trong lòng cô hiểu rõ mình đang làm gì không?”



“Tần Lạc Tần tiểu thư, trong một năm bị bán đi là cô làm rất nhiều nghề khác nhau phải không? Thể nghiệm cuộc sống khác nhau?”



“Tần Lạc Tần tiểu thư, cô tự bán bản thân lúc ấy nghĩ như thế nào? Làm sao sinh viên đại học có thể ký được hợp đồng như vậy?”



...



Tất cả vấn đề phóng viên hỏi đều rất bén nhọn, mặc dù không nói được rõ ràng, nhưng không phải kẻ ngốc đều nghe ra ám chỉ Tần Lạc bị bán đến Italy làm nghề tiếp khách...



Đầu Tần Lạc ong ong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Tại sao trong một đêm ngay cả chính cô cũng không biết đã bị người ta vạch trần quá khứ ra ngoài?



Lại còn lấy phương thức ác liệt như vậy?



Cô cúi thấp đầu muốn rời đi, nhưng các phóng viên làm sao dễ dàng để cho cô được toại nguyện?



Một đám vô cùng dũng mãnh, vì tin tức độc nhất hoàn toàn làm bất cứ giá nào, bảo vệ trong sân bay vội vàng chạy đến ngăn hỗn loạn lại.



Vì thế, tình cảnh rất loạn...



Đầu Tần Lạc sắp muốn nổ tung, rốt cuộc cô trêu ai chọc ai rồi hả? Gặp loại người không có chứng cứ rõ ràng hay đi công kích cùng nói xấu người khác như thế? Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy muốn vu oan cho cô?



Nàng một cái cũng không muốn trả lời, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đám người này, nhưng chung quanh dày một tầng người, quần chúng bên cạnh vây xem cũng càng ngày càng nhiều, đèn flash không ngừng ở trên mặt cô chợt lóe chợt tối, cô sắp ngất mất!



Bỗng nhiên, không biết là camera người nào đụng vào trên người Tần Lạc, sau đó là những cánh tay đếm không hết duỗi qua, thân hình khổng lồ đông nghịt đè ép đến...




Tần Lạc không quan tâm đến anh, mình trở nên thảm như vậy đều do anh ban tặng, cô cũng không cần thiết cho anh sắc mặt hoà nhã gì!



Bùi Tử Ninh tức giận nói: “Nói vuốt đuôi có ích lợi gì? Anh không nhìn xem trên người Lạc Lạc có bao nhiêu vết thương, đùi phải cậu ấy vốn gãy xương, bây giờ vết thương cũ lại bị thương thêm, bác sỹ còn nói có thế sẽ để lại di chứng, anh có biết đối với một cô gái mà nói có bao nhiêu sao đau khổ không?”



Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía người phụ nữ nằm ở trên giường, trầm giọng nói: “Anh nhất định sẽ không để một vết thương trên người em lưu lại bất kỳ vết sẹo cùng di chứng nào.”



Tần Lạc xoay mặt không nghĩ để ý đến anh.



Bùi Tử Ninh trả lời: “Nói thì dễ nghe, anh cho rằng anh là thần y sao! Hơn nữa coi như khôi phục thì thế nào? Đau đớn đã mang đến, cả đời này không có cách nào xóa hết!”



Hoắc Kỷ Thành nói tiếp: “Chỉ cần em đồng ý, anh có thể”



Tần Lạc lạnh lùng tiếp nhận đề tài: “Anh có thể cái gì? Có thể để cho bạn tốt của anh Ước Hàn tiên sinh thôi miên tôi một lần nữa? Để cho tôi quên những ký ức không thoải mái này?”



Giọng nói của cô lạnh lùng, đáy mắt giống như chứa một tảng băng dày.



Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới ý thức được mình lại sai, còn chạm vào giới hạn của Tần Lạc.



Bây giờ cô rất kháng cự với thuật thôi miên, lại không cẩn thận đạp đúng mìn rồi.



“Xin lỗi, anh không có ý này.”



Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất thành khẩn giải thích, 32 năm qua trong đời anh, lần đầu tiên nói xin lỗi với phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ trước mắt này đã phá rất nhiều lần tiền lệ của anh rồi.



Lại hết lần này đến lần khác cô không chịu nghe mình, không cần nói ra có bao nhiêu khó khăn.



Nghĩ lại đã cảm thấy thất bại không thôi!



Tần Lạc lạnh giọng: “Anh đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”



Hoắc Kỷ Thành nhíu mày thật chặt: “Lạc Lạc “



Bùi Tử Ninh dứt khoát đứng lên che ở trước mặt Hoắc Kỷ Thành: “Hoắc tiên sinh, bây giờ bạn tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh rời khỏi đây! ok?”



Hoắc Kỷ Thành còn muốn nói cái gì lại bị Bùi Tử Ninh trách móc: “Anh ở đây chỉ ảnh hưởng đến thân thể và tinh thần Lạc Lạc, không có lợi cho sự bình phục cơ thể của cô ấy, hiểu không?”