Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 173 : Anh là người đáng ghét như thế sao?

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Trong lòng Hoắc Kỷ Thành cảm thấy bi thương, trong khoảng thời gian này số lần anh bị ghét bỏ hơi nhiều, thật phá kỷ lục của anh.



Trong lòng nghẹn ngào giống như một cây kim đâm dày vò!



Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng động, mờ hồ phóng viên phát hiện Tần Lạc ở phòng bệnh này, bị bảo vệ bệnh viện ngăn lại.



Bùi Tử Ninh thầm nghĩ không xong! Bệnh viện có nhiều người nhiều miệng, mới không đưọc bao lâu đã bị người ta phát hiện rồi sao?



Hoắc Kỷ Thành vội vàng nói: “Nơi này không an toàn, phóng viên bất cứ lúc nàocũng có thể tìm đến, nên đến bệnh viện Kiêu Dương có vẻ ổn hơn, nơi đó có một tầng riêng biệt dành cho VIP, y tá cùng bác sỹ cũng chỉ phục vụ một tầng kia, yêu cầu cao hơn chỗ khác.”



Tần Lạc không suy nghĩ cự tuyệt nói: “Không cần! Tôi ở đây.”



Hoắc Kỷ Thành cố gắng hết sức ôn tồn nói: “Lạc Lạc, em cần gì phảigây khó khắn cho thân thể mình? Chẳng lẽ em hi vọng chính mình mỗi ngày đều bị phóng viên quấy nhiễu sao? Cũng không có lợi cho đợt điều trị bình phụctiếptheocủa em.”



Tần Lạc cắn môi không có lên tiếng, cô đương nhiên chán ghét mỗi ngày bị phóng viên chạy đuổi theo, nhơng cô cũng không muốn nhậnân huệcủa Hoắc Kỷ Thành.



Bùi Tử Ninh cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, suy nghĩ rồi nghiêm mặt nói: “Lạc Lạc, theo tình hình, bây giờ cậu quả thật cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tin tức cậu nằm viện nhất định là bị y tálắm mồm nào đấy truyền ra.”



Lời ngầm đó là: Từ giờ trở đi, đoán chừng đừng nghĩ đến có ngày yên bình.



Tần Lạc vặn ngón tay không lên tiếng, cô biết bạn tốt không phải giúp Hoắc Kỷ Thành nói chuyện, mà là phân tích khách quan chuyện này.



Chẳng lẽ mình thật sự phải nghe lời tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia sao?



Hoắc Kỷ Thành thấy cô có chút do dự, vội vàng nói tiếp tái lệ, “Lạc Lạc, anh biết em đang lo lắng cái gì, anh đảm bảo sẽ cho em một hoàn cảnhyên tĩnh, sẽ không để cho bất kỳ người không liên quan nào quấy rầy em, bạn em còn có thể đến thăm embất cứ lúc nào.”



Tần Lạc liếc anh một cái: “Người không liên quan tôi cần tránh đi nhất bây giờ ;à anh đó.”



Hoắc Kỷ Thành: “ “



Bùi Tử Ninh tiếp thêm một câu: “Hoắc tiên sinh, anh đừng quên lời bản thân mình nói! Lạc Lạc bằng lòng qua đó cũng chỉ là không muốn bị phóng viên quấy rầy, anh đã thật lòng muốn tốt cho cô ấy, cũng đừng làm cho tâm tình cô ấytốt, người bệnh cần giữ tâm tình vui vẻ, nếu không bình phục chậm đi rất nhiều.”



Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen, thì ra mọi người đều coi anh như thú dữ cùng ôn dịch.



Anh là người đáng ghét như thế sao?



Lúc rời đi, Hoắc Kỷ Thành ôm Tần Lạc đi theo đường dành riêng cho viện trưởng, thần không biết quỷ không hay trốn ở mí mắt dưới đám phóng viên.



Bị Hoắc Kỷ Thành ôm vào trong ngực Tần Lạc rất không thoải mái, vừa lên xethì muốn đòingồi một mình ở trên ghế.




Đồng Ngữ Phỉ bỗng nhiên la lớn: “Giang Ánh Tuyết, coi như tôi ngồi tù, tôi cũng sẽ kéo cô làm đệm lưng!”



Giang Ánh Tuyết cười lạnh: “Chỉ sợ cô không có khả năng lớn như vậy, cô cũng biết bối cảnh của tôi rất lớn, cô có tư cách gì đấu với tôi?”



Xoay chuyển lời nói: “Tôi thấy cô vẫn nên tự cầu phúc đi! Tôi cũng bị người ta điều tra ra được, cách người cũng không xa, coi như tôi cho cô thêm 50 vạn cũng không thể nào cứu được cô!”



Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cho Đồng Ngữ Phỉ vào danh sách đen.



Nghe trong di động truyền đến âm thanh “Đô đô đô”, Đồng Ngữ Phỉ tức giận đến mức bộ ngực kịch liệt lên xuống, Giang Ánh Tuyết nói câu cuối cùng kia là có ý gì?



Người đàn ông sau lưng Tần Lạc rốt cuộc là ai?



Chẳng lẽ là Hoắc Tứ thiếu?



Lý Thúy Như nhìn thấy vẻ mặt con gái, thì có một dự cảm không tốt: “Thế nào? Giang tiểu thư nói thế nào?”



Sắc mặt Đồng Ngữ Phỉ rất tối tăm: “Cô ta không chịu trả tiền.”



Lý Thúy Như lập tức mắng: “Hèn hạ không biết xấu hổ! Còn lừa gạt chúng ta!”



Đồng Ngữ Phỉ lại vẫn suy nghĩ lời Giang Ánh Tuyết nói.



Lúc này, điện thoại bàn trong nhà bỗng nhiên vang lên, Lý Thúy Như theo phản xạ có điều kiện không muốn nhận nghe, liền kêu người giúp việc đi nghe, còn bảo nếu là tìm bà thì nói bà không có ở nhà.



Sau khi đối phương nghe thế thì trả lời thẳng: “Vậy cô thông báo cho Lý Thúy Như, trong vòng hôm nay vẫn không trả hết năm trăm vạn thì bắt đầu từ ngày mai đi làm công nhân dọn vệ sinh, đến khi bà ta trả hết năm trăm vạn mới thôi.”



Sau khi nghe người hầu thuật lại, Lý Thúy Như thiếu chút nữa ngất đi, vội vàng đi thẳng đến cướp điện thoại: “Các người rốt cuộc là ai? Đừng nghĩ rằng như vậy có thể dọa được tôi.”



Giọng Trình Sâm lành lạnh: “Vậy sao? Vậy bà Lý chờ đến sáng ngày mai đi!”



Sau đó, cúp điện thoại.



Lý Thúy Như ngã ngồi trên mặt đất, thật lâu dậy không nổi.



Đồng Ngữ Phỉ nhíu mày: “Mẹ, đây là điện thoại lừa gạt? Mẹ cần gì phải sợ thành như vậy?”



Lý Thúy Như thở dài: “Chỉ mong đúng như vậy.”