Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 174 : Tìm cách xuất hiện ở trước mặt cô

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Được con gái an ủi, Lý Thúy Như dần dần yên tâm: "Phỉ Phỉ, con nói người này có thể là người của Tần Lạc đê tiện kia thuê đến đe dọa chúng ta không?"



Đồng Ngữ Phỉ Tư nghĩ trong chốc lất: "Đương nhiên là có khả năng! Làm sao có chuyện đúng dịp như vậy! Hơn nữa giọng Tần Lạc ngày đó kiên định như thế, nhất định có vấn đề!"



Lý Thúy Như suy nghĩ, cảm thấy lời con gái nói rất có lý, Tần Lạc có thể quen biết nhân vật lớn nào? Cô ta nhất định là cố ý hù dọa mình, muốn ép mình buồn phiền!



Hừ! Thủ đoạn nham hiểm của cô ta sẽ không thực hiện được!



Nghĩ tới đây, khí thế bà ta nhất thời lên không ít, tự an ủi: "Con nhỏ đê tiện kia nhất định muốn thông qua đánh tâm lý này mà hù dọa chúng ta, thật sự là có tâm cơ! Lại còn thuê người gọi điện thoại đe dọa mẹ! "



Lý Thúy Như càng nghĩ càng tức giận, hận không thể bây giờ đi xé xác Tần Lạc.



Đồng ngữ Phỉ tiếp lời: "Mẹ, chuyện này mẹ không nên để ở trong lòng, đều tại lá gan chúng ta quá nhỏ, đâu có thể "



Cô ta còn chưa nói xong, Đồng Thắng Lợi bỗng nhiên nổi giận đùng đùng đi đến, trực tiếp quăng một phần văn kiện đến trên người Lý Thúy Như.



"Rốt cuộc sao lại thế này? Bảo bà trả lại năm trăm vạn cho tiểu Lạc bà còn chưa gom đủ sao?"



Lý Thúy Như nhất thời uất ức không thôi: "Ông xã, tiền đã sớm không còn, bây giờ em đâu còn có nhiều tiền như vậy! Hơn nữa, chúng ta nuôi Tần Lạc nhiều năm như vậy, nó cũng không có lý do tìm chúng ta "



Đồng Thắng Lợi lạnh lùng cắt ngang bà ta: "Từ khi bà tiến vào cái nhà này, tôi cho tiểu Lạc tiền có thể đếm trên đầu ngón tay! Ngoại trừ học phí cùng phí sinh hoạt ba năm trung học, đại học nó có từng lấy trong nhà một phân tiền sao?"



Lý Thúy Như bị mắng một câu cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Ông nghĩ rằng tôi không biết, từng tháng ông đều gửi tiền vào trong tài khoản ngân hàng của nó..."



Đồng Thắng Lợi quát lên: "Đủ rồi! Tiểu Lạc là con gái của tôi, cho nó tiền tiêu vặt cũng là người ba như tôi phải làm, bà cho nó giống các người? Nhiều năm tôi cho nó tiền như vậy một xu nó cũng từng chưa dùng!"



Lý Thúy Như lập tức vui vẻ: "Ông xã, nó không cần thì coi như tiền của ông trả cho nó"



Đồng Thắng Lợi thiếu chút nữa tức điên: "Lý Thúy Như! Bà còn biết liêm sỉ không?! Tiền kia vốn thuộc về tiểu Lạc, bà lại còn nói ra miệng lấy ra trả lại cho nóCon gái của bà là công chúa, con gái của tôi thì ngay cả người hầu cũng không bằng?"



Thật ra nhiều năm nay, trong lòng ông ta biết rõ vợ rất khắc nghiệt với con gái lớn, nhưng ông ta vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao trong tiềm thức của ông ta cũng rất bài xích với con gái lớn, cảm giác đó là con gái của người phụ nữ ông ta không yêu,



Mãi đến trước đây không lâu phơi ra chuyện sáu năm trước con gái lớn bị vợ bán đi một năm thì ông ta mới biết mình có bao nhiêu bất công, quan tâm con gái lớn không bằng một phần vạn với con gái nhỏ.




"Được, anh có thể đưa Tiểu Tinh đến đây, nhưng anh cần phải lập tức rời đi!"



"Không được! Tiểu Tinh mới năm tuổi rưỡi, anh cần phải ở cùng con mới được."



Lời anh nói làm cho Tần Lạc chán nản, nhịn không được thốt ra: "Tôi là mẹ bé! Tôi biết làm thế nào để chăm sóc bé hơn so với anh! Không cần anh ở cùng!"



Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn cô: "Lạc Lạc, rốt cục em đã thừa nhận mình là mẹ của Tiểu Tinh, em đã biết Tiểu Tinh có bao nhiêu thích em, em "



Tần Lạc lạnh giọng tiếp nhận đề tài: "Tôi thế nào? Anh cảm thấy tôi nên là nhìn mặt mũi Tiểu Tinh thượng mà bỏ qua tất cả mọi chuyện phát sinh trước kia sao?"



Hoắc Kỷ Thành mím môi không lên tiếng, hiển nhiên là trong lòng nghĩ như vậy.



Tần Lạc hừ lạnh: "Hoắc Kỷ Thành, mặc dù chuyện đã qua, nhưng trong lòng tôi đã có vết sẹo, chẳng lẽ nói loại bỏ vết sẹo là có thể bỏ sao?"



Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt lông mày thành một chữ "Xuyên", trong lòng phiền muộn không thôi, rốt cuộc phải nên làm thế nào mới có thể để cho Lạc Lạc hoàn toàn tiếp nhận mình?



Từ phòng bệnh Tần Lạc ra ngoài, Hoắc Kỷ Thành liền đến phòng làm việc của Ước Hàn.



Ước Hàn thở dài một tiếng: "Mình đã sớm khuyên cậu nên nói cho cô ấy trước, về phương diện độ lượng của phụ nữ là rất nhỏ."



Hoắc Kỷ Thành liếc xéo bạn tốt một cái: "Cậu chỉ biết nói vuốt đuôi! Còn không phải do cậu lỡ miệng nói!"



Ước Hàn nhún vai: "ok! Quả thật chuyện là do mình gây nên, nhưng mặc dù mình không lỡ miệng nói, thì cũng có một ngày Tần Lạc biết, Mary đứng ở góc độ phụ nữ từng giúp mình phân tích, cô ấy nói phụ nữ nghe ở trong miệng người chung quanh cùng từ người đàn ông mình yêu chủ động thẳng thắn thành khẩn với mình là khác nhau rất lớn."



"Cho nên, Tần Lạc phản ứng như vậy cũng là bình thường, dù sao đó là một sự ngạc nhiên rất lớn, người bình thường rất khó có thể tiếp nhận."



Bạn tốt phân tích làm cho trong lòng Hoắc Kỷ Thành càng thêm nặng nề.



"Mình phải làm thế nào mới được đây?"



"Tốt nhất trong lúc Tần Lạc bị thương cậu biểu hiện mình một chút, phụ nữ mà! Đều dễ mềm lòng, nhất định phải tìm chỗ yếu của cô ấy mới được."