Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 175 : Em mà không mở mắt thì anh liền hôn em

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Khoảng sáu giờ rưỡi, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tần Lạc tưởng rằng y tá đưa cơm, thì nói một tiếng "Mời vào", kết quả là Mary đã rất lâu không gặp.



Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ, lại nhìn thấy cô ấy, Tần Lạc cũng không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt... 



Ngược lại Mary đại lượng chào hỏi với cô: "Hi... Cô có khỏe không?"



Tần Lạc cười khổ nhếch môi: "Không phải quá tốt."



Mary đi đến trước mặt cô ngồi xuống, chân thành nói: "Xin lỗi, giấu diếm cô lâu như vậy, nhưng trong lòng tôi coi cô là bạn; nếu đổi lại, tôi cũng không thể tiếp nhận được chuyện này, vẫn muốn nói câu thực xin lỗi với cô... "



Tần Lạc mím môi: "Tính ra, cô nhiều lắm chỉ là đồng lõa mà thôi, có cái gì sai? Người khởi xướng nên nói xin lỗi mới đúng."



Mary xúc động nói: "Lạc Lạc, làm người đứng xem, tôi cũng không muốn khuyên cô cái gì, quan trọng nhất bây giờ đó là cô phải dưỡng thương thật tốt, sớm ngày bình phục xuất viện."



Tần Lạc mỉm cười: "Cảm ơn."



Mary ngồi với cô một lúc mới rời đi...



Trong nháy mắt cửa khép lại, trong đầu Tần Lạc chợt hiện lên một số hình ảnh, có bờ biển, có biệt thự, còn có rất nhiều người hầu...



Trước kia cô không rõ đây rốt cuộc là cảnh trong mơ cô nghĩ ra...



Bây giờ cô đã biết, cô căn bản chưa từng du học ở đại học La Mã, đều là ảo giác của mình khi bị thôi miên.



Một năm kia, cô bị nhốt ở trong một biệt thự bên bờ biển, trước là để thụ thai, sau đó dưỡng thai...



Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời của mình còn kịch tính hơn so với phim truyền hình.



Ha ha...



****



Sáng hôm sau.



Tần Lạc đang ở truyền dịch, chợt thấy tin tức nóng nhất trên tivi: Nơi nào đó trên đường phố, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai mặc đồng phục dọn vệ sinh đứng ở trước mặt thùng rác khóc lóc om sòm: "Rác thải thối như vậy cũng bắt tôi đi dọn? Các người biết tôi là ai không?"



Vài công nhân bảo vệ môi trường bên cạnh nhìn bà ta một cái, không thèm để ý lời bà ta nói, lập tức đi tới.



Mà người phụ nữ đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên quẳng cái kìm trong tay xuống: "Tôi mặc kệ!"



Một công nhân bảo vệ môi trường xoay người lạnh lùng nói: "Bà mặc kệ thì thùng rác vùng này bà cũng phải dọn sạch,sau này chúng tôi đã đổi chỗ khác rồi."



Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai lập tức thét chói tai không ngừng...



Tần Lạc vừa định đổi kênh chợt thấy gương mặt người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, không dám tin mở to hai mắt, trời! Kia không phải mẹ kế Lý Thúy Như sao?
Tần Lạc liếc nhìn táo với nho: "Nhiều như vậy sao tôi ăn hết được! Anh là cố ý kiếm cớ!"



Hoắc Kỷ Thành thỏa hiệp: "Ăn một nửa."



Tần Lạc: "..."



Vì muốn cho người đàn ông nào đấy mau rời đi, Tần Lạc đành phải chấp nhận anh bón hoa quả, chỉ là vẻ mặt luôn tức giận, không tình nguyện ăn.



Hoắc Kỷ Thành rất hưởng thụ quá trình đút trái cây cho cô ăn, chỉ là, nhìn dáng vẻ cô ăn nho làm cho anh rất muốn... hôn cô...



Chỉ tiếc, bây giờ anh cần phải chịu đựng mới được.



Nếu không thì, tất cả cố gắng này đều phải thất bại trong gang tấc rồi...



****



Trên đường cái.



Lý Thúy Như hết sức đau khổ, sáng sớm bà còn đang trong giấc mộng đã bị bên ngoài đánh thức, sau đó một đám người áo đen xa lạ liền xông vào trong nhà, còn nói bà vi phạm pháp luật, muốn đưa bà vào ngồi tù...



Bà đương nhiên không chịu, ầm ĩ phải báo cảnh, kết quả cảnh sát người ta đến cũng nói là bà phạm pháp, tội danh thành lập nhất định phải ngồi tù.



Trong nháy mắt, bà muốn chết, khóc rống không chịu đi ngồi tù, phải biết rằng trong ngục giam bị bên ngoài hình dung rất khủng bố, bà ta căn bản là không dám đi...



Ngay lúc bà ta khóc rống không ngừng, những người đó lại cho bà lựa chọn thứ hai, có thể không cần ngồi tù, nhưng cần phải quét dọn vệ sinh để trả nợ.



Bà ta đột nhiên biết mình thật là quá ngây thơ, lại cho rằng Tần Lạc thuê người hù dọa mình, cũng khó trách ông xã tức giận như vậy, tối hôm qua cũng không trở về...



Đồng Ngữ Phỉ cũng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, mặc áo ngủ xuất hiện thì nhìn thấy một màn kinh hãi như vậy.



"Mẹ, có chuyện gì xảy ra?"



Lý Thúy Như tức giận nói: "Sao lại thế này? Đều là con an ủi mẹ nói đó là điện thoại lừa gạt, bây giờ thì tốt rồi, sao số khổ tôi như vậy!"



Đồng Ngữ Phỉ trợn mắt há hốc mồm, từ khi nào Tần Lạc có người đứng sau mạnh mẽ giúp chị ta như vậy?



Người mặc đồ đen không dây dưa nữa, trực tiếp mang Lý Thúy Như đi, sau đó có người ném cho bà ta một bộ đồng phục dọn vệ sinh, cũng nói bảy giờ sáng mỗi ngày bà phải đi làm, 5 giờ rưỡi tối tan tầm, nội dung công việc đó là rửa sạch bên trong thùng rác.



Lý Thúy Như sau khi nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, đúng, chính thức đến chỗ thùng rác trước mặt, thật thối bà ta muốn ngất đi.



Chỉ tiếc, người mặc đồ đen nói, mỗi ngày không thể ngẩn ngơ đến giờ tan tầm, về sau bà ta phụ trách thùng rác khu vực cần phải rửa thật sạch sẽ, nếu không buổi tối phải tăng ca hoàn thành.



Nên có một màn bà ta khóc lóc om sòm trên TV.