Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 186 : Không muốn cho anh cơ hội nữa

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Hoắc Kỷ Thành đến công ty xử lý chút công việc đơn giản, liền rời đi trước, trong lòng anh nhớ hôm nay đến bệnh viện đón Tần Lạc trở về.



Mới ra thang máy đã bị cháu trai Hoắc Cẩm Dương gọi lại: “Chú ba, cháu muốn tìm chú nói chuyện một chút.”



Hoắc Kỷ Thànhliếc mắt nhìn cháu trai: “Bây giờ chú có việc gấp cần ra ngoài.”



Hoắc Cẩm Dương vội vàng nói: “Là về Tần Lạc.”



Hoắc Kỷ Thành đi được hai bước thì bước chân dừng lại: “Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?”



Hoắc Cẩm Dương tiến lên một bước, hạ giọng: “Chú ba, chú không thấy mình rất vô liêm sỉ sao? Rõ ràng sắp phải kết hôn lại còn đùa giỡn tình cảm của một người phụ nữ khác? Biết rõ mình không có khả năng cho cô ấy tương lai còn dội nước canh lên cô ấy?”



Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành rét lạnh: “Tất cả những thứ này không có quan hệ gì với cháu! Cháu nên trông nom tốt người phụ nữ của mình!”



Hoắc Cẩm Dương khó chịu la lên: “Chú ba! Rốt cuộc chú muốn u mê bất ngộ đến khi nào? Dù sao Tần Lạc cũng là bạn gái trước của cháu, tính nết của cô ấy cháu rất rõ ràng, cô ấy ngốc ngây thơ tin tưởng lời nói dối của chú nhưng chú không thể làm loại chuyện không đạo đức này!”



Anh ta gằn từng tiếng giống như đứng ở góc độ Tần Lạc đòi công bằng cho Hoắc Kỷ Thành.



Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại không muốn nhận tình cảm của anh ta, nhưng anh buồn bực nhất đó là cháu trai lại là bạn trai trước của Lạc Lạc.



Mặc dù hai người bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng dù sao qua lại hai năm, suy nghĩ một chút trong lòng anh cũng không vui!



Chợt nghiêm mặt trách móc: “Hoắc Cẩm Dương! Chuyện của chú không cần đến phiên cháu nói!”



Tuy Hoắc Cẩm Dương có chút sợ hãi khí thế mạnh mẽ của chú ba, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng: “Chú ba, cháu chưa bao giờ biết chú còn có sở thích cướp đoạt bạn gái người khác! Có phải lúc đầu chú đã đánh chủ ý lên Tần Lạc, tiệc rượu đêm đó rõ ràng chú đã sắp xếp cô ấy đi công tác Hong kong, kết quả không ngờ khiến cho cô ấy trở về, là chú cố ý sắp xếp!”



Anh ta hỏi ra nghi hoặc đãđè lâu ở trong lòng.



Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc xéo anh ta: “Chẳng lẽ là chú ép cháu với Giang Ánh Thần đến phòng thay quần áo?”



Chỉ có một câu này, thì sắc mặt Hoắc Cẩm Dương thay đổi.



Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh một tiếng thì sải bước rời đi, Hoắc Cẩm Dương là điển hình không an phận! Sau khi kết hôn với Giang Ánh Thần ở chung không vui thì bắt đầu nghĩ đến Tần Lạc.



A!




Nói đến phần sau, khóe môi anh nổi lên nụ cười khổ.



Để cho anh yêu Tần Lạc quả thật là trừng phạt lớn nhất đối với anh.



Trong lòng Tần Lạc loạn thành một núi, ngoài trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.



Dường như hôm nay Hoắc Kỷ Thành muốn nói tất cả chuyện ra: “Anh không muốn giấu diếm em bất cứ chuyện gì, tối sinh nhật Tiểu Tinh năm tuổi đó, em ngủ lại ở đây, anh vì chứng thật em có nhớ đến chuyện quá khứ không, đã bảo Ước Hàn tiến hành thôi miên kiểm tra em...”



Anh còn chưa nói xong thì bị Tần Lạc nhìn chằm chằm: “Hoắc Kỷ Thành! Anh không cần quá đáng! Tôi là gấu bông của anh sao? Chưa được sự đồng ý của tôi lại thôi miên tôi!”



Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thành khẩn: “Thật xin lỗi.”



Tần Lạc rất tức giận: “Nói xin lỗi có tác dụng sao? Tôi cho anh một đao nói câu xin lỗi với anh thì anh chấp nhận sao?”



Hoắc Kỷ Thành mím môi: “Trước kia là anh quá mức chuyên quyền, nhưng về sau sẽ không, anh”



Tần Lạc tức giận bộ ngực kịch liệt lên xuống: “Không nên nói nữa! Tôi không muốn nghe giải thích của anh! Cả đời tôi ghét nhất đó là lừa gạt! Anh lừa gạt tôi đã làm cho tôi không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện khiến người phẫn nộ!”



Hoắc Kỷ Thành thở dài: “Anh chỉ muốn thẳng thắn với em, không muốn có bất kỳ hành vi lừa gạt với em nữa.”



Tần Lạc hít một hơi thật sâu: “Chẳng lẽ có thể coi như quá khứ không tồn tại sao?”



Hoắc Kỷ Thành thâm tình nói: “Qua khứ quả thật anh rất tệ, nhưng anh thử bỏ những thứ này, em nguyện ý cho anh cơ hội này không?”



Tần Lạc hừ lạnh: “Không muốn! Quan hệ chúng ta vẫn nên đơn giản chút, không cần phức tạp!”



Hoắc Kỷ Thành có chút không biết làm sao, lần đầu tiên mình có thái độ nhẫn nại với ăn nói khép nép nhiều như vậy với một phụ nữ.



Trước kia mình tuyệt đối không làm được.



“Lạc Lạc, chẳng lẽ em muốn để cho Tiểu Tinh vĩnh viễn cũng không biết mẹ mình là ai chăng?”



Tần Lạc cười lạnh: “Bây giờ anh đến chất vấn tôi những thứ này chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Từ khi anh lựa chọn tôi sinh Tiểu Tinh ra không phải đã tính toán để cho Tiểu Tinh không có mẹ ruột sao?”