Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 187 : Đường theo đuổi vợ mênh mông bát ngát

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Tần Lạc nói để cho Hoắc Kỷ Thành không phản bác được, lúc trước anh quả thật nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý rồi...



Vội vàng nói: “Lạc Lạc, em đã từng nghe câu kế hoạch biến hóa khó lường, huống chi, chuyện tình cảm không phải do bản thân anh khống chế.”



Tần Lạc vốn cũng không tức giận lớn như vậy, nhưng Hoắc Kỷ Thành thẳng thắn làm cho cô lại bùng nổ, sau khi ngủ bị người ta thôi miên việc này đặt ở trên người nào cũng không dễ dàng tiếp nhận?



Cảm giác mình giống như tượng gỗ không có suy nghĩ mặc người ta thao túng...



Hơn nữa, bị người ta thôi miên không chế trí nhớ của mình.



Cô không tức giận mới không bình thường!



“Đừng nói nữa! Một chữ tôi cũng không muốn nghe!”



Bây giờ Tần Lạc hiện chỉ muốn yên tĩnh, không nghevào một chữ nào.



Hoắc Kỷ Thành đau lòng, con đường theo đuổi vợ còn mênh mông bát ngát.



Hoắc Gia Tinh xuống lầu thì thấy một màn như vậy, không khỏi giả vờ tức giận chỉ trích nói: “Ba, sao ba lại chọc chị gái không vui!”



Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: “Chuyện ba đã làm sai, chị gái không chịu tha thứ cho ba.”



Hoắc Gia Tinh tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”



Tần Lạc trừng mắt với Hoắc Kỷ Thành một cái, một tay chống gậy đi qua dắt tay Hoắc Gia Tinh: “Đi, cùng chị đi ra sân sau một chút.”



Hoắc Gia Tinh vội vàng gật đầu: “Vâng.”



Lúc gần đi, không quên liếc nhìn ba, ánh mắt có thâm ý khác.



Hoắc Kỷ Thành đành phải dặn con trai: “Chân chị gái đang bị thương còn chưa lành hẳn, Tiểu Tinh con phải giống như nam tử hán chăm sóc chị ấy biết không?”



Hoắc Gia Tinh không chút do dự gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi!”



Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi, Hoắc Kỷ Thành xoa mi tâm, bóng dáng hai mẹ con hài hòa như vậy! Chỉ tiếc bây giờ chưa thể nói cho Tiểu Tinh biết “Chị gái” mỗi ngày bé treo trên bờ môi chính là mẹ ruột của bé.



Rất nhiều chuyện, thật là biến hóa khó lường.



Một ngày này, Tần Lạc cũng không quan tâm đến Hoắc Kỷ Thành, mặc dù cùng ở dưới một mái hiên với Hoắc Kỷ Thành, nhưng trên cơ bản vẫn coi như không có anh tồn tại.




Giang Ánh Thần cười trả lời: “Cô, chúng con là chị em ruột, tình cảm luôn luôn tốt!”



Hoắc Kỷ Lan lại nói thêm: “A...? Sao cô nhớ ngày con với Cẩm Dương kết hôn cũng không nhìn thấy chị hai con!”



Những lời này, rõ ràng làm mất mặt.



Giang Ánh Thần tự nhiên trả lời: “Cô có trí nhớ thật tốt! Ngày hôn lễ do thân thể chị ấy không thoải mái, vốn nói cố gắng gượng muốn đến, nhưng con sợ hiện trường quá ồn ào nên bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi, hôn lễ quan trọng nữa, cũng không thể nào quan trọng bằng thân thể chị hai con đúng không?”



Cô ta nói với dáng vẻ tình cảm hai chị em các cô rất thân thiết.



Ngay cả Giang Ánh Tuyết cũng thiếu chút nữa có ảo giác: Tình cảm giữa cô với Giang Ánh Thần từ khi nào thì trở nên tốt như vậy hả?



Nhưng ở trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc, cô sẽ không vạch trần cô ta, hơn nữa đối phương là chị của Kỷ Thành.



Chỉ là, sao không thấy Kỷ Thành với Hoắc Gia Tinh?



Trong lòng Phương Lệ Hoa biết Giang Ánh Thần đang diễn trò, miễn cưỡng nói: “Dùng trà cũng không yên tĩnh, quản gia Phúc, đi xem đồ ăn thím Mễ chuẩn bị thế nào rồi, Tiểu Tinh thích uống nước canh nhất xem đã được chưa?”



Quản gia Phúc nhận lệnh rời đi.



Con dâu lớn Lý Bình mở miệng nói: “Năm nay thời gian ba nói chuyện rõ ràng dài hơn không ít.”



Đinh Mai nói tiếp: “Cũng không phải! Trước kia đều là gọi đi vào từng người một, nhưng năm nay lại cùng nhau, mà chú Tư còn chưa trở về.”



Phương Lệ Hoa giơ tay nhìn đồng hồ tay một chút: “Ánh Tuyết, con gọi điện thoại cho A Thành hỏi một chút, xem nó đi đến đâu rồi.”



Giang Ánh Tuyết theo tiếng: “Vâng.”



Cô vừa mới chuyển người ra ngoài, thì thấy có người hầu tiến vào báo cáo: “Phu nhân, Tứ thiếu cùng tiểu thiếu gia đã trở về!”



Mặt Giang Ánh Tuyết lộ ra vui mừng, đồng thời trong lòng cũng có chút không yên.



Đợi Kỷ Thành nhìn thấy mình sẽ biểu hiện ra cảm xúc gì? Anh sẽ không ở trước mặt nhiều người nổi giận với mình chứ.



Đang nghĩ ngợi, Hoắc Kỷ Thành đã nắm tay Hoắc Gia Tinh đi vào, anh liếc mắt thấy Giang Ánh Tuyết đứng ở bên cạnh mẹ.



Mặt, nhất thời âm trầm xuống.