Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 209 : Anh còn như vậy thì lần sau ngủ ghế sofa

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Buổi tối một ngày trước khi rời khỏi Dubai, Tần Lạc cảm thấy xương cốt toàn thân mình đều bị người đàn ông nào đó nghiền nát, quả thực chính là hóa thân của dã thú...



Làm hại buổi sáng mấy ngày nay cô đều bị Tiểu Kim đùa cợt, nói cô là cô gái nhỏ đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt...



Sáng sớm hôm nay mới vừa tỉnh, Tần Lạc liền rón ra rón rén chuẩn bị rời giường rửa mặt chải đầu, 11 giờ phải đi gặp khách hàng, cô phải chuẩn bị tư liệu xong trước mới được.



Vốn tối hôm qua có thể chuẩn bị ổn thỏa, sau đó ngủ nướng một giấc rồi ung dung rời giường, kết quả...



Bị người đàn ông nào đó đánh gãy kế hoạch!



Mấy ngày nay anh đến, không buổi tối nào mình có thể làm việc, mỗi khi vừa mới bắt đầu đã không còn tâm tư rồi...



Khụ... Nam sắc hại người rất nặng!



Cô nhẹ nhàng hoạt động hai chân, không muốn đánh thức anh, nhưng chỉ vừa động, giữa hai chân đau khiến nhe răng nhếch miệng...



Trong lòng không khỏi ngầm mắng người đàn ông nào đó, quả thực giống như sói đói từ trong tù thả ra, hoàn toàn không biết tiết chế...



Hai chân cô mới vừa đặt trên mặt đất, đã bị một đôi cánh tay kéo lại.



“Ai nha!”



Hoắc Kỷ Thành bật người một cái, liền đè cô ở dưới thân.



Tần Lạc đẩy lồng ngực to lớn của anh: “Buông ra! Em muốn rời giường!”



Hoắc Kỷ Thành đương nhiên không chịu buông: “Hôm nay chúng ta về nước, bây giờ không phải nên tiếp tục nữa sao?”



Con ngươi đen của anh vô cùng nóng bỏng, giọng nói mập mờ.



Trong nháy mắt Tần Lạc hiểu, hai gò má đỏ bừng: “Đáng ghét! 11 giờ em còn phải đi gặp khách hàng, em muốn rời giường chuẩn bị tài liệu trước!”



Hoắc Kỷ Thành đưa tay lấy đồng hồ ở đầu giường nhìn thoáng qua: “Bây giờ mới 8 giờ 46 phút.”



Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Rời giường rửa mặt cùng chuẩn bị tài liệu là cần thời gian, đừng ồn ào!”



Hoắc Kỷ Thành vẫn không buông tay: “Vậy thì theo giúp anh 10 phút nữa?”



Tần Lạc dẩu môi: “Anh còn như vậy lần sau liền ngủ sô pha!”



Hoắc Kỷ Thành vội vàng ôn nhu dỗ dành nói: “Thật sự chỉ 10 phút, lần này sau khi trở về anh khẳng định bề bộn nhiều việc, thường xuyên phải tăng ca, không có thời gian ở cùng em với Tiểu Tinh, cho nên phải thừa dịp bây giờ ôm em nhiều một chút.”



Anh nói thâm tình như vậy, Tần Lạc thật sự không cự tuyệt được.
Tần Lạc cảm thấy hôm nay ra cửa không xem ngày tốt!



Hoắc Cẩm Dương thấy cô cũng có chút ngoài ý muốn, vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh khoác cánh tay mình ra: “Tần Lạc, em với chú ba đến chỗ này ăn cơm?”



Tần Lạc nhàn nhạt nhìn lướt qua một nam một nữ đối diện, rất rõ ràng người phụ nữ này không phải Giang Ánh Thần, cô ấy khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, thanh thuần xinh đẹp.



Ha ha!



“Cô gái nhỏ, chẳng lẽ cô không biết người đàn ông bên cạnh cô đã kết hôn sao?”



Khóe môi Tần Lạc hiện lên nụ cười mỉa mai.



Cô gái kia không vui lườm cô một cái: “Chị gái, chị lo quá nhiều chuyện rồi? Bản thân chị hẹn hò với một ông già, lại còn khoa tay múa chân với tôi? Cũng không lấy gương soi mình!”



Cô ta nghe thấy Hoắc Cẩm Dương nói “Chú ba”, thì theo lẽ thường “Chú ba” này phải là một ông già, cũng không có lập tức thay đổi suy nghĩ chú ba đó là Hoắc Kỷ Thành ông xã chất lượng tốt trong lòng của tất cả phụ nữ thành phố A...



Tần Lạc tự giễu mỉm cười, được rồi! Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa!



Cô lách mình chuẩn bị rời đi, cô với Hoắc Cẩm Dương vốn không có gì để nói.



Hoắc Cẩm Dương lại răn dạy cô gái kia một câu: “Cô biết cái gì! Nhanh cút đi cho tôi!”



Cô gái kia có chút uất ức nói: “Cẩm thiếu, em... Làm sai cái gì?”



Hoắc Cẩm Dương không kiên nhẫn giải thích: “Nói cô cút nghe không hiểu sao?”



Cô gái kia uất ức lập tức rời đi, lúc gần đi vẫn không quên oán hận trừng mắt với Tần Lạc một cái, giống như cô chính là kẻ đầu sỏ gây nên.



Tần Lạc có chút buồn cười nhìn một màn này, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ?



Hoắc Cẩm Dương nói: “Tần Lạc, làm bạn trai trước, anh vẫn nên khuyên em một câu chân thành, em với chú ba anh là không có khả năng, em đừng tưởng thật.”



Tần Lạc lạnh lùng nhìn anh ta: “Làm phiền Hoắc đại công tử quan tâm, tôi tự biết chuyện của mình nên làm như thế nào, anh vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân đi!”



Khi xoay người rời đi, Tần Lạc hít một hơi thật sâu, chia tay lâu như vậy, cô cảm thấy duy nhất một lần Hoắc Cẩm Dương nói cuối cùng là thật lòng khuyên giải mình.



Chỉ tiếc, cô đã không định quay đầu.



...



Mà cô gái kia, sau khi đi được vài bước, đột nhiên thấy Tần Lạc rất quen mặt, còn có chú ba của Hoắc Cẩm Dương không phải là Hoắc Kỷ Thành sao?