Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 210 : Hiệp thứ nhất, thắng

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Khi Tần Lạc về đến chỗ ngồi, đúng lúc Hoắc Kỷ Thành nắm tay con trai Hoắc Gia Tinh tiến vào, nhìn thấy sắc mặt cô không đúng, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”



Tần Lạc bưng cà phê lên uống một ngụm: “Đụng phải một người không muốn gặp mà thôi, không sao!”



Bời có Hoắc Gia Tinh ở đây, Hoắc Kỷ Thành không tiện hỏi nhiều, người Lạc Lạc không muốn gặp cũng có mấy ai, anh rất dễ dàng có thể đoán được.



Hoắc Gia Tinh không hiểu chuyện giữa người lớn này, lòng tràn đang đắm chìm trong vui sướng được nhìn thấy Tần Lạc, luôn líu ríu nói không ngừng với cô.



Khi bé năn nỉ mãi, lúc này Tần Lạc mới đồng ý buổi tối đến biệt thự nhà họ Hoắc.



Ai ngờ, vừa mới vào cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giống như quý bà ngồi ngay ngắn ở trên sofa trong phòng khách, Tần Lạc nhất thời có một dự cảm không tốt...



Ngược lại Hoắc Gia Tinh cười tít mắt nhảy qua đó: “Bà nội, sao bà đến đây!”



Hoắc Kỷ Thành gọi một tiếng, “Mẹ.”



Tần Lạc lễ phép gọi: “Chào dì.”



Trực giác phụ nữ, mẹ của Hoắc Kỷ Thành rất không thích mình...



Khi Phương Lệ Hoa nhìn thấy Tần Lạc với con trai cháu trai cùng tiến vào, trong lòng đã dâng lên bất mãn thật lớn, nhưng ngại cháu trai bảo bối ở đây, bà lại không nỗi bão được, chỉ có thể không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.



Hoắc Gia Tinh tung tăng chạy đến trước mặt bà nội: “Bà nội, đây là chị gái cháu thường xuyên nhắc đến với bà, cháu rất thích chị ấy, bà không nên làm chị ấy sợ...!”



Bé nghiêm trang nói, mặc dù trẻ con không hiểu thế giới người lớn, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu...



Phương Lệ Hoa nói: “Cháu gọi cô ta là chị gái? Vậy xưng hô giữa cô ta với ba cháu như thế nào?”



Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: “Ba nói, chị gái cũng chỉ là cách gọi mà thôi, nếu bà nội không thích cháu gọi là "Chị gái", cháu liền gọi "Mẹ".”



Đầu Tần Lạc đầy vạch đen...



Phương Lệ Hoa lại càng giận dữ: “Ai dạy cháu gọi "Mẹ"? "Mẹ" cũng có thể gọi loạn à?”



Bà ta đột nhiên cất cao âm lượng Hoắc Gia Tinh sợ tới mức lui về sau một bước, ánh mắt nhìn về phía bà ta có chút xa lạ...



“Bà nội...”



Lúc này Phương Lệ Hoa mới ý thức được mình không nên phát giận ở trước mặt cháu trai, vội vàng nhẹ giọng xuống: “Tiểu Tinh ngoan, bà nội chỉ sợ cháu bị lừa mà thôi, hiện ở trong xã hội có một số người như vậy! Cũng không muốn cháu nghĩ đơn giản như thế….”



Sắc mặt Tần Lạc trắng xanh, cô nghe ra được giữa những hàng chữ Hoắc phu nhân đều ngầm nói mình là người đàn bà xấu.



Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn cắt ngang lời mẹ: “Mẹ, Tiểu Tinh mới năm tuổi, mẹ nói những chuyện này với bé để làm gì? Không có chuyện gì người vẫn nên đi về trước đi!”
Tần Lạc không tức giận chút nào: “Cảm ơn lời khuyên của dì, nhưng tôi vẫn nói câu kia, trừ khi chính miệng A Thành nói chia tay với tôi, nếu không tôi sẽ không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào dọa lùi bước.”



Giọng nói của cô rất kiên định, cô biết, càng là lúc này càng phải giữ vững lập trường của mình.



Phương Lệ Hoa tức giận đến tay phát run lên: “Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói là không cho phép cô tiến vào cửa nhà chúng tôi.”



Tần Lạc mím môi, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi nghe hiểu, nhưng tôi không phải nữ chính trong phim tình cảm lúc tám giờ, sau khi bị uy hiếp sẽ bỏ đi cho xong việc, khiến dì thất vọng rồi.”



Phương Lệ Hoa nhìn cô giống như nhìn quái vật, làm sao có người phụ nữ như vậy?



Quả thật dầu muối không vào!



Nói cái gì giống như nghe không hiểu!



“Cô”



“Tính cách tôi là như vậy, nếu chọc dì tức giận vẫn xin dì bớt giận, không nên chấp nhặt với tôi.”



Giọng Tần Lạc thỏa đáng, có thêm khiêm tốn.



Mặc kệ như thế nào, đối phương cũng là mẹ của Hoắc Kỷ Thành, bà nội của Tiểu Tinh, mình không nhất định phải ầm ĩ không vui với bà ta, còn việc bà rất ghét mình, mình cũng phải mỉm cười chào hỏi với bà.



Phương Lệ Hoa hoàn toàn không biết nói cái gì.



Lúc Hoắc Kỷ Thành xuống lầu thì nhìn thấy mẹ cầm túi xách nổi giận đùng đùng chuẩn bị rời đi, không khỏi nói: “Mẹ, ngàn vạn lần người đừng chọc giận thân thể, để con bảo lái xe đưa mẹ trở về.”



Phương Lệ Hoa tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái: “Mẹ thấy đó là mưu đồ của con! Mẹ lặp lại lần nữa, muốn người phụ nữ kia tiến vào cửa nhà họ Hoắc chúng ta thì tuyệt đối không thể nào!”



Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: “Mẹ, người trở về nghỉ ngơi cho khỏe.”



Phương Lệ Hoa hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.



Sau khi chờ bà rời đi, Tần Lạc quay đầu áy náy nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành: “Mẹ anh không có việc gì chứ?”



Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: “Tính tình mẹ anh là như vậy, em đừng để ở trong lòng là được, bà ấy không làm khó em chứ?”



Tần Lạc nhún vai: “Anh nhìn bà ấy tức giận thành như vậy, em giống người không có việc gì, bà ấy làm thế nào gây khó dễ em?”



Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành dịu dàng: “Anh biết mẹ anh nhất định nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng em rộng lượng không để ở trong lòng. Lạc Lạc, anh sẽ không phụ lòng tín nhiệm của em đối với anh.”



Lòng Tần Lạc lại bị dịu dàng đánh bại rồi.