Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 215 : Sáng sớm đến ức hiếp cô

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Khi Đường Triều với Tống Tư Kỳ đến cửa “Thấu Phương trai”, Tống Tư Bạch cũng vừa chạy tới, anh liếc mắt một cái thì nhìn ra trong mắt em gái tràn ra tình yêu với Đường Triều…



Trong đầu nhớ đến video clip đêm đó Đường Triều cho mình xem...



Nếu không phải có video clip làm chứng, lại vô cùng tin tưởng tính tình bạn tốt, nếu không thì anh ta thật sự sẽ cho rằng đây là thủ đoạn người khác cố ý vu oan hãm hại em gái anh.



“Kỳ Kỳ, em đi công tác mười ngày này có quen không?”



“Rất tốt! Anh hai, sao anh hỏi giống với anh Đường Triều thế? Hơn nữa, hôm nay anh rất kỳ lạ...!”



Tống Tư Kỳ vô tâm nói, mắt to khó hiểu chớp chớp.



Thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Tống Tư Bạch tự dưng dâng lên cảm giác tội ác, sao anh có thể nghi ngờ em gái mình?



Nhưng video clip ngày đó giống như khắc vào trong đầu mình, đuổi thế nào cũng không đi.



Đường Triều sợ lão Nhị sốt ruột che chở em gái, nhất thời nói chuyện không nên nói, vội vàng chen miệng nói: “Kỳ Kỳ, anh hai em là quá quan tâm, dù sao từ nhỏ đến lớn em rất ít ra khỏi nhà, lần này đi công tác mười ngày xem như một lần đi lâu!”



Tống Tư Kỳ ủy khuất gật đầu: “Vâng! Vẫn là anh Đường Triều với anh hai hiểu em nhất, tốt với em nhất...”



Cô vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía trên người Đường triều, ý đồ không thể rõ ràng hơn...



Tống Tư Bạch nhất thời phiền muộn không thôi, tưởng rằng em gái thật sự như trong clip ngày đó nói không thích Đường Triều, kết quả...



Khi tiến vào phòng, Tống Tư Bạch thừa dịp Tống Tư Kỳ không chú ý liếc mắt nhìn Đường Triều một cái, anh ta chỉ bất đắc dĩ nhún vai, giống như nói: Bây giờ cậu thấy chưa?



Tống Tư Bạch thật sự hận không thể đánh cậu ta một cái!



Đều do cậu ta! Không bằng không chứng gặp phải nhiều chuyện như vậy! Nếu em gái thật sự có chứng nhân cách phân liệt, thì không phải làm hại người một nhà bọn họ cũng không được bình yên sao?



Lập tức oán hận trừng mắt nhìn Đường Triều một cái.



Khi Tống Tư Kỳ quay đầu vừa hay nhìn thấy anh hai với Đường Triều đang dùng ánh mắt trao đổi, không khỏi hỏi: “Anh hai, các anh làm sao vậy?”



Tống Tư Bạch nhìn em gái đơn thuần như giấy trắng: “Không sao, Đường Triều luôn luôn đáng đánh đòn, cũng không phải lần một lần hai.”



Tống Tư Kỳ bĩu môi: “Nào có! Anh Đường Triều rõ ràng rất tốt!”



Đường Triều như là tìm được cứu tinh đi qua nắm bả vai Tống Tư Kỳ: “Vẫn là Kỳ Kỳ hiểu anh!”



Tống Tư Bạch vội vàng tiến lên một bước đánh bàn tay heo của cậu ta: “Nam nữ thụ thụ bất thân! Ai cho phép cậu ôm em gái mình như vậy?”



Đường Triều nhanh chóng lấy tay mình ra, trong lòng cảm khái không thôi: Anh hai bảo hộ em gái thật chặt, cũng khó trách cậu ta nhất thời không tiếp nhận được sự thật này.




“Nghe Ước Hàn nói, gần đây em có nhớ tới chuyện trước kia?”



Suy nghĩ một chút, Hoắc Kỷ Thành vẫn quyết định mở miệng trước.



Tần Lạc nhìn về phía anh, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ.”



Hoắc Kỷ Thành nhìn thẳng vào cô: “Sợ không?”



Trong mắt Tần Lạc hiện lên một tia bàng hoàng: “Em không biết.”



Đột nhiên - -



“Nhìn anh.”



Hoắc Kỷ Thành bá đạo ra lệnh, trong nháy mắt lại khôi phục Hoắc Kỷ Thành hung hãn ương ngạnh kia, có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với người phụ nữ của mình.



Tần Lạc bị anh nhéo cằm để đối diện với anh, trong con ngươi đen thâm trầm giống như biển tối tăm chớp động quá nhiều cô thấy không rõ cảm xúc phức tạp, mãnh liệt như lửa, bao vây cô lại.



Cô rất muốn dời ánh mắt, sợ ngọn lủa kia thiêu đốt, cảm thấy mình sắp bị hòa tan, tốc độ tim đập từ từ nhanh hơn.



“Thình thịch”



“ Thình thịch “



Một tiếng lại một tiếng, chấn động màng tai của cô, rối loạn suy nghĩ của cô, có một tình cảm khác thường yên lặng nảy sinh.



“Em”



Cô gian nan há miệng thở dốc, phát hiện căn bản không phát ra đưọc âm tiết gì, môi nhúc nhích, nhưng vẫn không lên tiếng.



Bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành dịu dàng nói: “Lạc Lạc, đồng ý với anh có được không? Mặc kệ em có thích đoạn trí nhớ kia không, cũng không được chối bỏ anh tất cả, nếu em tức giận, đau lòng, muốn phát tiết, anh đều nguyện ý thừa nhận, chỉ là không thể không để ý đến anh, rời khỏi anh, được không?”



Tần Lạc thấy thành khẩn trong con ngươi đen, trong lòng không khỏi ấm áp.



“Ừ.”



“Ngoan, rời giường ăn cơm trước đi.”



Hoắc Kỷ Thành dẫn đầu đứng dậy đi đến phòng tắm.



Tần Lạc nhìn bóng lưng anh, trong lòng không nói lên được là cảm giác gì, hôm nay anh không đến công ty sớm, là vì lo lắng cho mình sao?