Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 227 : Phán kháng có tác dụng sao?

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Đường Dục nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, không biết là anh ta ảo giác hay là cái gì, cảm thấy Tống Tư Kỳ trước mắt có chút là lạ, so với vừa rồi rất khác nhau.



“Sao em không phản kháng?”



“Phán kháng có tác dụng sao?”



Tống Tư Kỳ rất tự nhiên hỏi ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, quả thật hoàn toàn khác so với thái độ sợ hãi kinh hoảng vừa rồi.



Đường Dục cười lạnh nói: “Ngược lại em rất thức thời, biết phản kháng vô dụng.”



Khóe môi Tống Tư Kỳ hơi vểnh, cong lên cười như không cười, giọng nói lạnh nhạt: “Đương nhiên.”



Ngắn gọn hai chữ, đã tỏ rõ thái độ của cô.



Theo lý thuyết, cô đột nhiên trở nên nghe lời như vậy, Đường Dục nên vui mừng mới đúng, cũng không biết vì sao, Tống Tư Kỳ trước mắt ngược lại làm cho anh ta có một cảm giác xa lạ...



Anh ta cảm thấy Tống Tư Kỳ là đơn thuần dễ ức hiếp, nhưng...



Hai người một trước một sau đi ra cửa, mỗi lần Đường Dục đi hai bước đều phải xoay người nhìn xem Tống Tư Kỳ ở đằng sau lứng có đi theo không.



Thái độ với vẻ mặt của cô làm cho anh ta càng lúc càng buồn bực, một người thay đổi lớn như vậy sao? Nhất định là cô cố ý biểu hiện không thèm để ý!



“Em là cố ý biểu hiện không thèm để ý, để che dấu nội tâm sợ hãi của em sao?”



Nghe thấy lời anh ta nói, Tống Tư Kỳ miễn cưỡng nâng hai tròng mắt lên nhìn về phía anh ta, ánh mắt cô bình tĩnh, trong veo mà lạnh lùng, lợi hại, chỉ riêng không có sợ hãi...



“Có phải đàn ông đều thích nhìn dáng vẻ phụ nữ sợ hãi kinh hoảng không? Cảm thấy rất có cảm giác chinh phục?” Dừng một chút: “Thậm chí nói là có thể kích thích chỉ số biến thái ẩn náu trong đáy lòng người đàn ông?”



Lời cô nói làm cho Đường Dục nhìn với cặp mắt khác xưa: “Cho nên em mới biểu hiện không thèm quan tâm?”



Tống Tư Kỳ không có trực tiếp trả lời của anh ta, mà nhìn chằm chằm anh ta: “Là tôi hỏi anh trước.”



Đường Dục chợt cong môi nở nụ cười: “Có loại đàn ông thích mẫu người phụ nữ hạt tiêu nhỏ.”



Tống Tư Kỳ nhàn nhạt vén nhíu mi, âm điệu kéo dài: “A...... Anh thích mẫu người tiểu bạch thỏ thiện lương? Sau đó nhìn thấy dáng vẻ các cô sợ hãi kinh hoảng liền rất có cảm giác thành tựu?”



Con ngươi đen Đường Dục nhìn chằm chằm vào cô: “Sao anh không biết em còn có một mặt như vậy?”



Tống Tư Kỳ giống như vô ý vén tóc rơi ở trên trán, giọng lạnh nhạt: “Con người mà! Bị bắt làm cái gì thì hiểu cái đó, vừa rồi anh cũng không nói tôi rất thức thời?”



Lời của cô có lí có cơ sở, không hề sơ hở.
“Xuống xe, về nhà.”



Trong giọng nói của Đường Triều không cho cự tuyệt.



Tống Tư Kỳ cũng biết, trải qua chuyện vừa rồi, mình còn muốn đi cùng Đường Dục là không có khả năng, cũng không đạt được mục đích của cô.



Cho nên, cô ngoan ngoãn xuống xe.



Nhìn một màn như vậy, sắc mặt Đường Dục đen như đáy nồi, cũng càng thêm quyết tâm anh ta muốn cướp đoạt Tống Tư Kỳ!



*****



Trên đường đưa Tống Tư Kỳ trở về, Đường Triều không nhịn được hỏi: “Cô cố ý không nhận điện thoại của tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”



Tống Tư Kỳ buồn chán bóc bỏ móng tay màu hồng của mình, giọng rất tùy ý: “Anh gọi điện thoại cho tôi sao? Đoán chừng... còn chưa phải tôi đi!”



Đường Triều kinh ngạc nhìn cô một cái, giọng vô cùng kinh ngạc: “Ý cô là nói lúc cô với Đường Dục đi cùng nhau đột nhiên biến thành như vậy? Cậu ta không có nghi ngờ sao?”



Tống Tư Kỳ vẫn cúi đầu nghịch móng tay, thật sự không biết một con người khác của mình có sở thích kiểu gì, lại thích mặc quần áo màu hồng, ngay cả móng ngón tay cũng tô màu hồng như vậy.



“Anh ta nhận một cuộc điện thoại trở về, thì tôi hiện ra rồi.”



“Cho nên ý của cô là, khoảng thời gian cô ở chung với cậu ta, cậu ta không phát hiện bất thường?”



“Ưm anh ta có nghi ngờ! Nhưng anh ta cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi.”



Tống Tư Kỳ không chút để ý nói, trong lòng Đường Triều đã có cảnh giác, xem ra chỉ cần có lần tiếp theo, lấy chỉ số thông minh của Đường Dục, nhất định có thể đoán được Tống Tư Kỳ bất thường.



“Về sau buổi tối tuyệt đối không thể đi cùng cậu ta!”



“Anh quản tôi?”



Giọng Tống Tư Kỳ ngả ngớn tùy ý, dường như không để ý đến cảnh cáo của Đường Triều.



Đường Triều hừ lạnh một tiếng: “Tôi nhớ anh hai cô sẽ rất thích ý quản cô.”



Tống Tư Kỳ cắn môi, trong lòng hận Đường Triều.



Đồng thời cô cũng cảm tạ Đường Triều, nếu không bởi vì anh ta, chỉ sợ mình cũng sẽ không xuất hiện.