Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 228 : Kế hoạch đi xa

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Sau khi Hoắc Kỷ Thành cầu hôn thành công, thì bắt đầu bắt đầu chuẩn bị mang theo bà xã với con trai đi nghỉ phép, ở mặt ngoài là nghỉ phép, thật ra anh muốn chụp ảnh cưới.



Nhưng phải giữ bí mật trước.



"Lạc Lạc, em muốn đến thành phố kia không?"



"Em..."



Tần Lạc suy nghĩ: "Không phải Tiểu Tinh muốn đi công viên Disneyland chơi sao? Chúng ta liền đi Nhật Bản! Nhưng anh bây giờ như vậy rất không tiện đi?"



Cô nhìn cánh tay của Hoắc Kỷ Thành bị bó thật chặt, bày tỏ lo lắng.



Hoắc Kỷ Thành vội vàng nói: "Anh không sao."



Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: "Anh nói không sao thì không có chuyện gì à! Khu vui chơi nhiều người như vậy, anh mang theo vết thương ra cửa rất không an toàn, ngộ nhỡ lại gặp..."



Nói một nửa, cô dừng lại, hiển nhiên là cảm thấy nói thêm gì đi nữa thì không may mắn.



Trong con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành đầy ý cười: "Ngoan, anh sẽ không để cho bản thân rơi vào trong lúc nguy hiểm nữa, lại càng không làm cho các em lo lắng."



Tần Lạc bĩu môi: "Anh biết thì tốt."



Dừng một chút: "Gần đây em luôn nhớ tới một chuyện sáu năm trước, đa phần đều là... có quan hệ với tòa biệt thự bờ biển kia, em muốn có cơ hội đi vào trong đó nhìn xem, nói không chừng sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện."



Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua lo lắng: "Lạc Lạc, em thật sự muốn nhớ lại sao?"



Tần Lạc nhìn ra lo lắng của anh: "Ừ, em đã nghĩ xong, mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là một phần trí nhớ thuộc về em, trốn tránh là vô dụng, sớm hay muộn đều sẽ nhớ ra, cùng với mỗi ngày nhớ tới một chút đoạn ngắn đứt quãng, còn không bằng thăm lại chốn xưa kích thích toàn bộ trí nhớ."



Giọng nói của cô bình thản, giống như nói không chút để ý.



Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại cảm thấy cô đã trải qua đấu tranh tâm lý nghiêm khắc, trước cô bài xích đoạn trí nhớ kia như thế, bây giờ lại quyết định thản nhiên đối mặt.



Đây đối với cô mà nói, nhất định là không dễ dàng.



"Mặc kệ em làm ra quyết định gì, anh đều ủng hộ em, nhưng em phải đồng ý với anh, cho dù quá trình rất khó chịu, em cũng không cần buồn ở trong lòng, muốn phát tiết thì phát tiết ở trên người anh, được không?"



Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính đặc biệt dịu dàng.
Dừng hai giây: "Giang Ánh Thần, cô chính là người đàn bà ích kỷ! Vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, làm chị ruột của cô, tôi cảm thấy xấu hổ!"



Mắt Giang Ánh Thần nhìn thấy mẹ vào cửa, vội vàng uất ức rơi mấy giọt nước mắt: "Chị hai, em thật sự không có... Lúc ấy em cũng không biết mình làm sao có thể ngã xuống, đều do mặt đất quá trơn, hơn nữa về sau em đã từng giải thích, em biết chị vẫn thích chú ba của Cẩm Dương, bây giờ em liền đi nói với ông nội, không phải chị đẩy em, là bản thân em cố ý ngã xuống..."



Trong mắt cô ta mang lệ, giọng uất ức không thôi.



Giang Ánh Tuyết cười lạnh ra tiếng: "Giang Ánh Thần, hành động này của cô có thể đoạt giải diễn viên Oscar rồi! Không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc!"



Mẹ Giang nghe nói như thế lập tức xông đến, giơ tay tát Ánh Tuyết một cái: "Ánh Tuyết! Ánh Thần là em gái con! Có người chị nào nói em gái mình như vậy à? Con ép nó như vậy trong lòng của con có vui vẻ không? Nó có thai té ngã trên đất coi như không phải con đẩy thì con không có trách nhiệm hả? Chuyện đã qua lâu như vậy giữa hai chị em vẫn cần phải tính toán chi li sao?"



Giang Ánh Tuyết ôm một bên má bỏng rát, không dám tin nhìn người mẹ trước mắt bảo vệ con của mình...



Ha ha!



Bà ấy bảo vệ con, chỉ tiếc người được bảo vệ kia không phải là mình, cho đến bây giờ cũng không phải mình!



Từ nhỏ đến lớn, mẹ thiên vị em gái, từng có một lần cô nghi ngờ mình không phải con ruột, nhưng về sau trải qua chứng thật quả thật là con ruột.



Một khắc kia, bà ấy so với không phải mẹ ruột còn thất vọng đau khổ hơn...



Rõ ràng đều cùng một mẹ sinh ra, vì sao khác biệt lớn như vậy?



Cũng bởi vì mình không giỏi ăn nói với thân thiết sao?



"Mẹ, cám ơn mẹ, để cho con chân chính thấy rõ tấm lòng của mẹ, từ giờ trở đi, con sẽ không xuất hiện ở trước mặt mẹ nữa, đúng lúc để cho mẹ nhắm mắt làm ngơ."



Giọng Giang Ánh Tuyết rất lạnh, không mang theo chút tình cảm nào.



Trải qua vừa rồi, lòng của cô, hoàn toàn đã chết...



Dường như mẹ Giang ý thức được mình có chút quá đáng: "Ánh Tuyết, mẹ..."



Nhưng Giang Ánh Tuyết đã không quay đầu lại rời đi rồi.



Giang Ánh Thần đứng tại chỗ mím chặt môi, không xong! Chuyện lệch ra khỏi ngoài quỹ đạo mà cô ta đã dự đoán...