Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 235 : Cô là đi vào thời gian khác sao?

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Nếu người ta đã có tâm giấu diếm, Tần Lạc cũng không muốn miễn cưỡng, dù sao đối với người không quen, lòng hiếu kỳ của cô cũng không nặng như thế.



Ước Hàn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Đi làm kiểm tra với tôi trước!”



Tần Lạc liền vội vàng hỏi: “Bác sỹ, máu bầm trên mặt tôi phải mất bao lâu mới có thể tan? Tôi còn phải đi học.Chú nói anh có thuốc mỡ đặc biệt công hiệu, có thật không...?”



Dường như có có rất nhiều vấn đề.



Ước bị một câu cuối cùng của cô mà kinh ngạc: “Chú?”



Tần Lạc lại có thể gọi A Thành là chú?



Đây là xưng hô quỷquái gì vậy?



Tần Lạc trừng mắt nhìn: “Có vấn đề sao?”



Ước Hàn bật cười: “Tần tiểu thư xưng hô vậy thật rất giống kiểu Hàn.”



Vẻ mặt Tần Lạc vô tội: “Nói như vậy cũng không sai, tôilà thiếu nữ hạt đậu chính trực, chú vừa nhìn đã biết hơn ba mươi tuổi, gọi thẳng tên rất không lễ phép.”



Ước Hàn: “ “



Được rồi! Cùng một cô gái 26 tuổi tự nhận mình 20 tuổi thì không thể giảng đạo lý



Sau khi bọn họ đi xa, thì Hoắc Kỷ Thành dặn Mary nói: “Lạc Lạc cho rằng mình mới 20 tuổi, hơn nữa còn la hét muốn đi học, tôi hi vọng trong khoảng thời gian cô chăm sóc đừng để cô ấy phát hiện năm nay là 2016, nếu không tôi lo lắng cô ấy sẽ không chịu nổi.”



Mary gật đầu: “Không thành vấn đề! Nhưng bây giờ cô ấy không biết chúng ta, chỉ sợ sẽ không nghe chúng ta, hơn nữa, chúng ta cũng không thể hạn chế được tự do của cô ấy.”



Hoắc Kỷ Thành cau mày, anh cũng biết đạo lý này, nhưng có thể giấu diếm được lúc nào thì hay lúc đó! Có lẽ qua vài ngày nữa Lạc Lạc sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện?



Anhan ủi mình như vậy.



Mary thấy bộ dáng của anh chỉ có thể an ủi: “A Thành, anh cũng không cần quá lo lắng, tình huống của Lạc Lạc nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ ra, chúng ta phải suy nghĩ về phía tốt.”



Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Ừ.”



Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía Ước Hàn cùng Tần Lạc vừa rồi rời đi.



Bỗng nhiên, nghe tiếng Tần Lạc gần như phát điên: “Tinh thần tôi không có vấn đề! Rốt cuộc anh là bác sỹ gì? Bác sĩ tâm lí? Ai nói tôi muốn xem bác sĩ tâm lí hả?Đồng hồ trong tay anh kia có ý gì? Muốn thôi miên tôi? Không có cửa đâu!



Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ vọt đi vào: “Sao lại thế này?”



Tần Lạc bỗng nhiên xông đến trốn ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, tay phải lại còn nắm chặt cánh tay: “Chú, chú mau dẫn tôi rời khỏi nơi này! Tôi không cần bác sĩ tâm lý này! Tôi chỉ xảy ra tai nạn xe cộ mặt bị xưng phù thành đầu heo mà thôi.”



Giờ khắc này, trong giọng nói cô lộ ra yếu ớt.
Bùi Tử Ninh nhất thời quát to một tiếng: “Cái gì? Xảy ra tai nạn xe? Sao lại thế? Có nghiêm trọng không?”



Quan tâm liên tiếp của cô ấy làm cho trong lòng Tần Lạc ấm áp.



“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mặt xưng phù như cái đầu heo, máu bầm cũng chưa tan, chỗ khác cũng không có việc gì.”



“Ở bệnh viện Kiêu Dương?”



“Ách làm sao mà cậu biết?”



“Này cần đoán sao? Nhất định là Hoắc Kỷ Thành sắp xếp? Mình bắt đầu bực bội, rốt cuộc anh ta bảo vệ cậu như thế nào? Lại để cậu xảy ra tai nạn xe hả? Từ khi cậu Ủ cùng với anh ta, thật đúng là phúc họa không ngừng!”



Bùi Tử Ninh nén giận nói.



Tần Lạc giật mình, Hoắc Kỷ Thành?



“Hoắc Kỷ Thành là ai?”



Trong lòng cô nghĩ như vậy, miệng cũng hỏi ra ngoài như vậy.



Lần này, đến phiên Bùi Tử Ninh hoảng sợ, dừng hai giây: “Lạc Lạc, cậu sao vậy? Cậu thật sự không biết Hoắc Kỷ Thành là ai? Haytrêu mìnhà?”



Lông mi thanh tú của Tần Lạc nhíu lại, cô nhớ rõ khi ở bệnh viện La Mã bác sỹ gọi chú kia là Hoắc tiên sinh, chẳng lẽ chú chính là “ Hoắc Kỷ Thành “ trong miệng Tử Ninh?



“Tử Ninh, mình hỏi cậu một vấn đề.”



“Cái gì?”



“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi.”



“Gì?”



Bùi Tử Ninh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, làm sao Lạc Lạc có thể hỏi mình một vấn đề giống như đùa nghiêm túc như vậy?



Tần Lạc lại nói một lần: “Cậu nói chi tiết cho mình biết.”



Bùi Tử Ninh ngạc nhiên: “26 nha! Sao vậy?”



Tần Lạc thở dài một tiếng: “Cho nên năm nay không phải năm 2010?”



Bùi Tử Ninh càng thêm buồn bực: “Đương nhiên! Năm nay là năm 2016.”



Tần Lạc đỡ lấy đầu, cô thật sự đi vào thời không khác sao?