Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 236 : Rốt cuộc sự thật là gì

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Tần Lạc cảm thấy bản thân mình phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?



Bùi Tử Ninh thấy cô không nói chuyện, không khỏi hỏi: “Lạc Lạc, cậu làm sao thế?”



Tần Lạc nâng trán: “Tử Ninh, mình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng mình nhớ mình đang ở đại học năm hai, khi đi ngang qua sân bóng rổ bị mộtbạn học nam đánh trúng đầu, sau đó đi vào phòng y tế, thế nào vừa ngủ dậy nằm ở một bệnh việncủa La Mã? Mặt còn sưng thành đầu heo... Ai...”



Bùi Tử Ninh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, là cô nghe lầm hay...



“Lạc Lạc, cậu mới vừa nói cậu nhớ cậu còn đang ở đại học năm hai?”



“Ừ, Tử Ninh cậu nói cho mình biết, chúng ta thật sự không cònở đại học năm hai sao?”



“Lạc Lạc...”



Bùi Tử Ninh có chút trợn tròn mắt, cẩn thận nghĩ lạilời Lạc Lạc nói vừa rồimột lần, khó trách cô ấy muốn hỏi mình năm nay bao nhiêu tuổi, khó trách cô ấy nói năm nay không phải năm 2010...



Trời ạ!



Sau khi Lạc Lạc xảy ra tai nạn xe, trí nhớ liền ngừng ở sáu năm trước sao?



Làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?



Tần Lạc thở dài: “Tử Ninh, mình vốn không tin, nhưng sau khi nói chuyện với cậu thì mình tin, thời gian của mình thật sự quá chậm so với các cậu, chẳng lẽ... vị tríthờigian của mình bây giờ không giống với các cậu sao?”



Bùi Tử Ninh nhất thời có chút bội phục đầu óc bạn tốt, nhưng cô lại không muốn tàn nhẫn vạch trần sự thật, chỉ là nói: “Lạc Lạc, cậu ở phòng bệnh nào, sau khi mình tan tầm sẽ đi tìm cậu, cậu muốn ăn cái gì để mình mua.”



Tần Lạc nghĩ nghĩ: “Mình... muốn ăn bánh mỳ nướng ở phía sau đại học F.”



Bùi Tử Ninh sửng sốt một giây: “Lạc Lạc, một loạt quán ăn vặt ở phía sau đại học F từ năm trước đã phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng mình nhớ ngõ hẻm sát đường có một nhà bánh mỳ nướng cũng không tệ lắm! Đợi mình mua rồi mang đến cho cậu.”



Tần Lạc bỗng nhiên không còn muốn ăn: “Thôi! Tử Ninh, hôm nay cậu đừng đến đây, nếu ngày mai có thời gian thìcùng mình đến đại học F đi!”



Bùi Tử Ninh gật đầu: “Ừ.”



...



Cúp điện thoại, hai người đều rất trầm mặc.



Tần Lạc thở dài một tiếng, thật sự cô bị mất trí nhớ sao?



Mà Bùi Tử Ninh, lại cảm thấy chuyện phát sinh ở trên người bạn tốt quá mức mơ hồ, cô có chút không tiêu hóa được...



*****



Cùng một thời gian.



Đường Từ Từ mới từ phòng tắm ra ngoài thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên di động của mình, cô mở ranhìn, là Tần Lạc gọi đến...



Nói ra, Tần Lạc là bạn tốt tốt nhất khi học đại học, gia cảnh của cô ấy tốt hơn so với mình hảo, nhưng tình hình thật sự so với mình còn tệ hơn...
Hai gò má của Đường Từ Từ bị của lời anh nói mà đỏ bừng, ngay mang tai cũng đỏ.



Rất nhanh, thì không chống đỡ nổi, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu mềm mại đáng yêu.



...



Đêm nay, cùng với sóng biển tiếng gầm gừ, tìm cảm sâu sắc đặc biệt say lòng người!



*****



Năm giờ chiều hôm sau.



Tần Lạc kiểm tra xong thì đeo kính mắt chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, mặt cô còn chưa hết xưng, cứ như vậy ra cửa nhất định sẽ dẫn đến trăm phần trăm quay đầu lại.



Kết quả mới vừa đi đến hành lang đã bị Mary ngăn cản: “Lạc Lạc, cô muốn đi đâu?”



Giọng Tần Lạc lạnh nhạt: “Tôi hẹn với Tử Ninh đến xem trường học.”



Đáy mắt Mary lướt qua kinh ngạc, lập tức khôi phục tự nhiên: “Đi... Trường học? Lạc Lạc bây giờ cô đi học không thích hợp? Mặt của cô còn chưa tốt!”



Tần Lạc qua nét mặt của cô thấy được ý tứ cô muốn biểu đạt, nhưng cô cũng không có nói ra.



“Tôi không sao, tôi chỉ đột nhiên rất muốn ăn vặt ở phố phía sau trường học, đã bảo Tử Ninh đi cùng tôi rồi.”



“Lạc Lạc, nếu không tôi đi mua giúp cô...”



“Mary, mỗi ngày ở bệnh viện tôi rất buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi một chút, đừng cản tôi, được không?”



Giọng Tần Lạc nhẹ nhàng, nhưng Mary lại nghe ra kiên trì ở trong đó.



“Nhưng... Cô như vậy tôi thật sự lo lắng.”



“Không có gì phải lo lắng.”



“Lạc Lạc...”



Mary còn muốn nói cái gì, Tần Lạc lại không muốn nghe: “Mary, nếu chúng ta thật là bạn, xin đừng ngăn cản tôi được không?”



Mary: “...”



Mắt thấy Tần Lạc càng chạy càng xa, Mary không khỏi thì thào nói: “Nếu chúng ta thật sự là bạn... rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ Lạc Lạc nhớ ra cái gì sao?”



Nghĩ tới đây, sắc mặt cô vui vẻ, lập tức đi về phía phòng làm việc của vị hôn phu Ước Hàn, muốn nói tin vui này cho anh.



...



Rời khỏi bệnh viện, Tần Lạc vẫy xe taxi đến đại học F, cô đã hẹn gặp vớiTử Ninh ở đó, mặc kệ thế nào, cô phải đích thân đi xem, đi kiểm chứng một chút.