Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 263 : Ai biết anh có tâm tư gì khác không!

Ngày đăng: 16:06 18/04/20


Hai gò má Tần Lạc đỏ bừng: “Anh nghĩ nhiều rồi! Làm sao nhà tôi có thể có quần áo của anh!”



Hoắc Kỷ Thành thấy dáng vẻ của cô thì biết trò đùa này có phần quá, nhưng cũng chỉ có như vậy mới làm cho Tần Lạc có ấn tượng khắc sâu với mình...



Cho nên, anh bằng bất cứ giá nào.



“Trước kia anh để mấy bộ quần áo ở đây, nên vẫn ở trong tủ quần áo.”



“Khốn khiếp! Anh khẩn trương rời khỏi nhà tôi!”



Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía anh, biết anh muốn lên chẳng có lòng tốt gì, quả nhiên!



Quá đáng!



Hoắc Kỷ Thành nhìn quần áo ướt nhẹp trên người mình: “Lạc Lạc, anh chỉ muốn thay quần áo, cũng không có ý gì khác.”



Tần Lạc tức giận nói: “Ai biết anh có tâm tư gì khác không!”



Hoắc Kỷ Thành thở dài: “Thôi! Hiện anh nói cái gì em cũng sẽ không tin, nhưng anh lấy danh nghĩa Tiểu Tinh ra thề, anh thật sự không có ý gì, hơn nữa trước đó anh cũng không biết vòi nước nhà em bị hỏng.”



Anh nói sự thật.



Tần Lạc cắn môi, cô không thể không thừa nhận, vòi nước nhà mình bị hỏng là ngoài ý muốn, nhưng ở cùng một chỗ với người đàn ông có ý đồ riêng...



Cô chỉ có thể buồn bực nói: “Anh chờ đó!”



Sau đó, xoay người đi vào trong phòng, sau khi tìm vài cái ngăn kéo, rốt cục ở trong một cái ngăn kéo trên cùng phát hiện quần áo đàn ông.



Giỏi lắm! Lại còn không chỉ có một bộ, từ trong ra ngoài dường như đều có, trong khoảng thời gian này cô vẫn chưa kịp dọn dẹp tủ quần áo, cũng không rõ nhà mình tự dưng còn có quần áo đàn ông.



Xem ra, lúc trước quan hệ mình với người đàn ông này quả thật rất thân mật...



Nghĩ lại, cô muốn điên rồi!



Cô không chỉ lấy một bộ quần áo ra ngoài, mà nhét tất cả quần áo của anh trong một cái túi, trực tiếp nhét vào trên tay Hoắc Kỷ Thành: “Toàn bộ đồ của anh hãy mang đi! Mặt khác, anh còn đồ gì đó ở đây cũng nhớ nhắc nhở tôi!”



Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ nhận lấy túi lớn: “Anh lại dùng toilet một chút.”



Tần Lạc hừ nói: “2 phút!”



Hoắc Kỷ Thành cũng chỉ có thể gật đầu: “Được.”



2 phút sau, Hoắc Kỷ Thành thay quần áo xong từ toilet xuất lai, anh nhìn con trai vẫn ngủ say: “Lạc Lạc, đêm nay Tiểu Tinh làm phiền em rồi.”



Tần Lạc bĩu môi: “Tôi hoàn toàn là vì thích Tiểu Tinh, không có quan hệ gì với anh, anh đi nhanh đi!”



Hoắc Kỷ Thành: “...”



Mặc dù tư vị bị người ta đuổi đi rất khó chịu, nhưng bây giờ Tần Lạc đã quên mình, anh cũng chỉ có thể từng bước một từ từ đến.



Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng.



“Anh đi đây.”



“...”
Liên Tấn Nghiêu không hỏi bất cứ nguyên nhân gì đã đáp ứng làm cho Đường Từ Từ ngây ngẩn cả người, thật ra cô chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới anh sẽ thật sự đồng ý.



Dù sao người bây giờ đến bờ biển hóng gió rất nhiều.



Không phải anh không thích đi chỗ nào nhiều người sao?



“Thật sự muốn đi sao?”



“Em không muốn đi?”



Liên Tấn Nghiêu nhíu mày, Đường Từ Từ vội vàng xua tay: “Em muốn đi!”



Cô thật muốn đi nghe tiếng sóng biển ban đêm một chút, trống trải tịch liêu, giống như có thể cuốn đi tất cả phiền não ở đáy lòng cô.



“Đi thôi.”



Liên Tấn Nghiêu đứng dậy đi ra bên ngoài, anh không có bảo lái xe, mà thay chiếc xe thể thao Aston Martin màu xanh ngọc.



Đường Từ Từ ngồi ở trên ghế lái phụ giống như nằm mơ.



Mãi đến khi xe khởi động, cô mới có cảm giác chân thật, gió đêm thổi “Vù vù”, thấm lạnh tim gan!



Cô quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Em có thể duỗi tay ra ngoài cửa sổ không?”



Liên tấn Nghiêu đầu cũng không ngẩng, giọng vẫn trước sau như một trầm thấp gợi cảm: “Có thể.”



Bỗng nhiên Đường Từ Từ cảm thấy, giọng của anh rất dịu dàng, thanh đới tuyệt đẹp có thể so với giai điệu đàn vi-ô-lông-xen êm tai, nghe vào trong lỗ tai đặc biệt thoải mái say lòng người!



“Cảm ơn.”



Cô nhỏ giọng nói, sau đó chậm rãi giang tay phải mình ra, để cho nó tự do duỗi thân trong không trung, tốc độ xe thể thao rất nhanh, mang đến một cỗ gió mạnh mẻ tự do.



Tâm tình Đường Từ Từ tốt lên rất nhiều.



Tóc bay theo gió nhảy múa, tung bay, cô cũng mặc kệ chúng nó, tận tình hưởng thụ sung sướng cùng vui vẻ giờ phút này.



...



Rất nhanh, xe thể thao trực tiếp chạy đến bến tàu.



Đường Từ Từ kinh ngạc xuống xe theo Liên Tấn Nghiêu: “Đi đâu?”



Liên Tấn Nghiêu lạnh nhạt nói: “Ra biển.”



Tròng mắt đen bóng của Đường Từ Từ mở thật lớn, sáng lên rực rỡ, giống như tô màu cho bảo thạch đen.



“Ngồi thuyền ra biển sao?”



“Ừ.”



Đường Từ Từ lấy được câu trả lời khẳng định, trong lòng vô cùng nhảy nhót, hoàn toàn không dám tin đêm nay Liên Tấn Nghiêu sẽ tốt như vậy.



Anh như vậy, làm cho mình có chút trầm mê...