Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 94 : Cùng anh ở một gian phòng em có gì phải lo lắng?

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Mấy ngày nay tâm tình Tần Lạc cũng không có bị Hoắc Cẩm Dương ảnh hưởng

đến, dù sao anh ta và bản thân không còn có quan hệ rồi, nếu như mình

còn đi để ý lời của anh ta, vậy thì quá ngu rồi!



Cũng không còn cần thiết!



Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, thuận theo tự nhiên đến đó!



Mây ngày nay dì cả tới, cô đều nhận được tin nhắn của Đại Ma Vương: ngâm chân rồi sao? Có hiệu quả hay không?



Tần Lạc lúng túng thầm nghĩ: cho dù có hiệu quả cũng sẽ không thấy hiệu quả nhanh như vậy!



Chỉ có thể trả lời: cái này phải chờ lần sau dì cả tới mới biết......



Hồi lâu, Hoắc Kỷ Thành mới trả lời một câu: không hiệu quả nhớ nói cho tôi biết.



Tần Lạc:......



Đại Ma Vương chợt trở nên quan tâm tự mình như thế thật đúng là không có

thói quen, đây hoàn toàn là muốn cô trầm luân tiết tấu......



Buổi chiều thứ tư, Tần Lạc chợt nhận được điện thoại của Ninh Mông, “Tần

Lạc, cô lập tức trở về chuẩn bị, tối nay cùng Đường thiếu tới Bordeaux

Pháp đi công tác, chính là tới vườn nho trước đó.”



Tần Lạc sửng sốt hồi lâu, “À? Không phải đã ký hợp đồng sao?”



Ninh Mông cười, “Tôi không rõ lắm, nếu là Đường thiếu yêu cầu, cô chính là cứ đi đi!”



Tần Lạc: “...... Được rồi.”



Rất nhanh, chuyện cô lại cùng Đường thiếu đi sang Pháp công tác lại truyền

ra khắp công ty, vì vậy lời đồn cũng biến thành nhiều phiên bản.....

.



*****



Nhưng, đến vườn nho Bordeaux, Tần Lạc mới phát

hiện căn bản là Đường thiếu cũng không ở đây, rõ ràng người nhìn thấy là Đại Ma Vương.



Đây rốt cuộc là tình huống nào?



”Anh...... Không phải đi Italy làm việc sao?”



”Vừa lúc Đường triều có chút việc không tới được, cho nên anh tới.”



”À......”



Thật sự chỉ là như vầy sao?



Tại sao mỗi lần đều trùng hợp như vậy?



Đến vườn rượu nho nhìn thấy là Đại Ma vương vốn rất lúng túng, kết quả lần

này chủ nhà chỉ cho chẩn bị một căn phòng ngủ cho bọn họ.



Mặc dù cô yêu cầu muốn ở một phòng riêng, cũng không có......



Hoắc Kỷ Thành chế nhạo nói: “Dì cả của em đã hết rồi sao?”



Tần Lạc lập tức không ngừng khẩn trương, “Còn chưa có! Mỗi lần tôi đến mất sáu bảy ngày.”



Thật ra thì, mỗi lần cô chỉ cần bốn năm ngày là hết.



Ngược lại Hoắc Kỷ Thành tin lời của cô..., “Dì cả của em cũng chưa hết, anh

cũng sẽ không có làm gì với em, cùng anh ở một gian phòng em có gì phải

lo lắng?”



Đôi môi Tần Lạc méo ra, quan hệ giữa bọn họ đã phát triển tới như vậy sao?




Hoắc Kỷ Thành thấy cô nói như vậy cũng thôi, Tần Lạc vừa định đứng dậy lại bị anh ấn xuống, “Cứ như vậy đừng động.”



Tần Lạc không biết làm sao, “Như vậy tôi ăn cơm thế nào?”



Hoắc Kỷ Thành mặt lạnh, “Đừng làm rộn!”



Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, “Người nào náo loạn, anh buông tôi ra trước, để cho tôi ngồi vào cái ghế bên cạnh đi.”



Đương nhiên Hoắc Kỷ Thành không chịu, “Anh chỉ muốn ôm người phụ nữ của mình.”



Tần Lạc bị lời anh nói trực tiếp như vậy liền đỏ mặt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Ai là người phụ nữ của anh.”



Hoắc Kỷ Thành nắm được cằm cô để cho cô nhìn thẳng mình, “Còn muốn phủ nhận?”



Tần Lạc lúng ta lúng túng một hồi lâu, cũng không nói ra một chữ, thì ra

Đại Ma Vương chính thay đổi chiến thuật dịu dàng......



Còn tưởng rằng sau đêm đó anh sẽ không quan tâm tới mình nữa, kết quả anh đánh cái chủ ý này......



Rất có tâm cơ!



Mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh......



Bữa cơm này Tần Lạc ăn rất đau khổ, bởi vì một người đàn ông vẫn ôm cô,

mình còn phải cho anh ăn, sau đó thường là cô lấy muống từ trong miệng

anh ra, lại bị nhét vào trong miệng mình.



......



”Tôi no rồi.”



Tần Lạc rất muốn nhảy từ trên người anh xuống, nhưng Hoắc Kỷ Thành không

đồng ý, cường thế ôm eo thon nhỏ của cô, hơi thở còn phả lên gáy cô.



Trong mắt Hoắc Kỷ Thành lóng lánh hai ngọn lửa nhỏ, sao lửa đỏ nhảy động.



”Anh chưa ăn no.”



Giọng anh trầm thấp hấp dẫn mê người.



Tần Lạc có loại cảm giác như ngồi bàn chông, cảm giác trong lời nói của anh có cái gì đó......



”Anh muốn ăn cái gì, tôi giúp lấy giúp anh.”



Tần Lạc vội vàng muốn tránh thoát ngực của anh, còn chưa đi hai bước lại bị anh kéo trở lại.



”Muốn ăn...... em.”



Ngón tay Hoắc Kỷ Thành cách lớp quần áo chậm rãi vuốt ve hông của cô, ánh

mắt nóng bỏng tà mị mà mê hoặc lòng người, không hề chớp mắt giằng co

tầm mắt Tần Lạc.



Cô khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới đối sách.



Hoàn cảnh lãng mạn như thế, cô thà đi vườn nho hái quả nho thưởng thức một

chút cảnh đẹp, mà không phải ở lại chỗ này cùng Đại Ma Vương......

Triền miên.



”Tôi cũng không phải là thức ăn. Hôm nay bên ngoài

ánh nắng tươi sáng, không bằng chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi? Lần trước tới cũng không có đi thăm quan, anh thấy sao?”



Tần Lạc cố ý nói sang chuyện khác, giọng nói dịu dàng như nước.



Lúc này, nhất định giọng điệu phải mềm mới được......



Sau đó giương mắt nhìn người đàn ông.