Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 113 : cont

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Sắc mặt nhóm cảnh sát đều trở nên nghiêm trọng. Hiển nhiên bọn họ đều không đoán được, đối phương lại có được bản lĩnh này.



“Còn có cảnh tượng dưới lầu kia, các cậu còn muốn tiếp tục giằng co đến lúc nào nữa? Nếu bị truyền thông làm sáng tỏ chuyện này sẽ khiến dân chúng mất niềm tin đối với luật pháp. Tôi tin chắc, chính phủ sẽ đặt câu hỏi cho vấn đề này!” Giọng nói Thống đốc bang lạnh tanh.



“Điều này…”



“Vậy nên, thả người đi. Lần sau không được tùy tiện bắt đối phương trở về, trừ khi chúng ta thật sự có...bằng chứng như núi!” Thống đốc bang vô cùng thấm thía nói.



Những giọt mưa đổ xuống trên loạt ô màu đen. Những con người mặc trang phục đen, gương mặt không chút thay đổi, khi nhìn thấy Lôi Dận đi ra cảnh cục, gương mặt trong nháy mắt đều trở nên cực kỳ cung kính. Thân hình đứng thẳng hơn, tay trái nhất tề cầm ô, tay phải vuông góc với chân. Sự huấn luyện có tổ chức khiến người ta không nhịn được mà bái phục.



Sắc mặt Cain trở nên khó coi đến cực độ. Không chỉ riêng y, ngay cả nhóm cảnh sát cấp cao cùng Thống đốc bang, ngoại trừ sự xấu hổ, sắc mặt vẫn là xanh mét. Một cảnh tượng như thế này đối với cảnh cục – một nơi hành pháp quả là sự vũ nhục rất lớn. Nhưng mà, bọn họ không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Dận được thuộc hạ vây quanh, ngồi vào trong xe.



Mưa mỗi lúc mỗi lớn, giăng đầy trời mù mịt, thậm chí che khuất đi một đoàn xe đông nghịt cách đó không xa…



“Thống đốc bang, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà buông tha cho Lôi Dận? Thật sự là không cam lòng!” Một gã cảnh sát trong đó bất bình nói. Đáng tiếc, giọng nói phẫn hận này bị đè khuất bởi tiếng mưa ồn ã.



Thống đốc bang nhìn chằm chằm những bóng dáng mơ hồ trong màn mưa mù mịt, giọng nói lạnh hẳn đi, “Đương nhiên không có khả năng buông tha! Nhất định phải có biện pháp để hắn đi vào khuôn khổ!”



Tên Lôi Dận này, nắm trong tay quá nhiều chứng cứ bất lợi cho y, so với bất cứ chuyện gì còn nguy hiểm hơn. Lỡ như có một ngày chứng cứ này bị tuồn ra ngoài, như vậy tiền đồ của y sẽ ngập tràn nguy cơ. Y phải tìm cho ra biện pháp loại bỏ gã đàn ông này. Tuy nói có chút khó khăn, nhưng mà, dựa theo năng lực của chính phủ, nhất định vẫn sẽ có cách!



Vì tiền đồ, trước mắt y không thể mạo hiểm được!



———————————



Đèn xe sang trọng chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống tấm thảm, khiến ly rượu như có lớp sáng lung linh, dịu hòa phản chiếu lại.Trong thân xe dài có vẻ khá náo nhiệt, bởi vì ngoài kẻ vừa mới bước ra khỏi cảnh cục là Lôi Dận cùng Phí Dạ, còn có luật sư vàng Kỳ Ưng Diêm, Tổng giám đốc Hoắc thị Hoắc Thiên Kình!



Bên môi hai người đàn ông đều có ý cười, bộ dạng càng giống với kẻ đang xem kịch vui vậy. Khi Lôi Dận vừa vào xe, Kỳ Ưng Diêm liền giơ giơ ly rượu trong tay, cười hơ hớ mà nói, “Chúc mừng chúc mừng, mấy cái nơi như sở cảnh sát này đi vào liền dính xui xẻo. Cảm ơn mình đi nha, không để cho cậu phải chịu mệt trong đó lâu lắm.”



“Còn không lâu? Mất thời gian mình uống hai ly rượu vang!” Hoắc Thiên Kình một chút cũng không cho Kỳ Ưng Diêm mặt mũi nào, nhếch môi nói, liếc mắt đầy mị lực nhìn Lôi Dận...



“Bạn thân yêu của mình ơi, không nghĩ cậu lại vào chốn lao tù này.”



“Cậu đang chất vấn năng lực của mình hả?” Kỳ Ưng Diêm nhíu mày.



Hoắc Thiên Kình nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Lý trí của Lôi Dận lại không hề nghe thấy giọng Hoắc Thiên Kình. Hắn nhìn bầu trời u tối bên ngoài cửa sổ thật lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, ấn bộ đàm, trực tiếp ra lệnh cho lái xe một cách dồn dập...



“Về Bạc Tuyết bảo!”



Lái xe giật mình, vội vàng quanh đầu xe lại. Những chiếc xe trước sau trong nháy mắt cũng có chút rối loạn phương hướng.



“Phí Dạ, lệnh cho những chiếc xe khác rút khỏi đây. Để lại hai xe đuổi theo chúng ta!” Lôi Dận trầm giọng mệnh lệnh.



Phí Dạ nao nao, vội vàng phản ứng lại, lập tức sắp xếp…



Mắt Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm đều choáng váng cả lên…



_______________



Bạc Tuyết bảo.



Hết thảy đều vẫn như ban đầu. Chỉ là trong hoa viên, Ngọc Sơn Bạc Tuyết bị gió mưa quăng quật, nát gãy. Những đóa hoa rơi xuống đất, lan mùi hoa mơ hồ trong không khí, hòa lẫn với mùi đất nồng, mùi mưa tạo thành vẻ quỷ dị khó miêu tả.



Nhận được mệnh lệnh, Hàn Á cùng tất cả những người làm từ trên xuống dưới đều nhất tề chờ ở cửa, đón Lôi Dận trở về.



Trên người Lôi Dận toàn là hơi nước mưa, đôi mắt màu xanh lục thâm trầm dưới ánh chớp càng thêm sâu hơn. Hắn xuống xe, thậm chí quên cả mở ô, cũng không đợi Phí Dạ mở ô ra che liền sải bước nhanh tới phòng khách. Người giúp việc vội vã mang ô đến, lại bị hắn phiền toái đẩy sang một bên.



Nước mưa chảy xuống trên từng đường nét cương nghị của hắn, để lộ rõ sự lạnh lùng cùng lo lắng. Nhưng không ngờ được rằng, sắc mặt của người làm đều có gì đó khác thường, ngay cả biểu tình của Hàn Á càng không được tự nhiên.



Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm theo sát sau đó.



“Hàn Á!” Ánh mắt Lôi Dận trực tiếp quét thẳng về phía mặt quản gia, “Khê nhi đâu?”



Mấy ngày nay mưa to làm tâm thần hắn không yên. Tối hôm qua cũng giống hệt như thế, nhất là sấm sét cùng với mưa tầm tã suốt một đêm, tim của hắn cũng mơ hồ đau đớn. Khê nhi, những lúc như vậy ban đêm thường mất ngủ, nhưng là... nhưng là hắn, thật chết tiệt, hắn thực đã quyết định buông tay rời đi. Cho dù là như vậy, ban đêm, hắn muốn nhìn thấy người con gái kia, muốn dỗ dành cô đi vào giấc ngủ, nhưng hết thảy đều là một chuyện xa xỉ!



Hắn không thể không gây tê chính mình! Dùng cồn, các loại cồn đã khiến hắn có một cơn say nặng nề, nghĩ đến như vậy phóng túng là có thể thoải mái một chút, thong dong một chút, bình tĩnh một chút. Nhưng mà, vừa mới ngoài cửa xe, tia chớp kia đã sáng hơn hết thảy mọi thứ! Hắn rốt cuộc không thể kiềm chế cảm xúc của chính mình, là bức thiết muốn thấy Khê nhi đến vậy, rốt cuộc vẫn là mệnh lệnh tài xế quay đầu xe!



Hắn muốn gặp người con gái ấy!