Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 114 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Lôi Dận đột ngột quay về tòa thành khiến cho người hầu từ trên xuống dưới đều hoảng cả lên. Mà hắn, chỉ hỏi một câu hỏi gọn gàng dứt khoát cũng khiến một đám người trong phòng phải giật mình ngây ngẩn. Không thấy ai trả lời, từng góc cạnh trên gương mặt Lôi Dận lộ ra sự lạnh lùng, đôi mắt lục thâm trầm hơi co rụt một chút. Hắn không nói gì nữa, duỗi chân ra, sải bước lên trên tầng.



Hàn Á cùng những người làm đều hoàn toàn kinh hãi, líu ríu theo sau!



Trong phòng ngủ rộng lớn của chủ nhân tòa thành vẫn xa hoa như trước. Đèn tường đã bật, chiếu rọi khắp nơi một màu ánh sáng lưu ly lộng lẫy. Nhưng, một chút hơi người cũng không có!



Sắc mặt Lôi Dận cứng lại, trong chốc lát vọt tới phòng riêng của Mạch Khê...Căn phòng này có màu sắc trang nhã, phối hợp với từng vật dụng tinh xảo. Rèm phủ lên cửa sổ sát đất dịu hòa, một chiếc bàn được thiết kế theo phong cách công chúa, ngay cả cốc uống nước được sử dụng cũng xinh xắn như vậy. Tất cả, tất cả đều giống hệt như lúc trước!



Nhưng mà... không thấy Mạch Khê!



Trong Bạc Tuyết bảo mênh mông, chỉ thiếu bóng dáng Mạch Khê, thiếu đi hương thơm chỉ riêng mình cô mới có! Mùi hương này, như dĩ vãng, vẫn lan tràn đến từng ngóc ngách, đến từng nơi trong không khí. Thậm chí mỗi khi hắn quay về tòa thành đều cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ như hoa, như hơi thở thuần khiết của thiên nhiên, khiến hắn, ‘cửu nhi cửu chi’ (dần dần, từ từ) hình thành một thói quen…



Cho đến ngày hôm nay, Lôi Dận mới chính thức cảm nhận được một thói quen có uy lực mạnh mẽ đến như thế nào, và khi mất đi người ta mới cảm thấy được!



Đột nhiên, hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập. Bàn tay rộng lớn rắn chắc giữ lấy lồng ngực, ngay sau đó hắn lại bước nhanh lên tầng trên. Tiếng bước chân lẫn với tiếng cửa phòng bị đẩy ra trộn lẫn đầy hỗn độn. Tiếng cửa liên tục mở ra, thanh âm đơn điệu đan vào cùng một chỗ, cũng không khó để phát hiện ra tâm tình hỗn loạn bối rối của hắn.



Những người giúp việc đều dè dặt cẩn trọng mà nhìn nhau, mỗi người đều có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.



Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm chưa bao giờ gặp qua một Lôi Dận thất thường như vậy, cũng bước nhanh lên tầng. Trong từng bước đi đã có sự nghi hoặc, đó câu đầu tiên của Lôi Dận ngay sau khi bước vào cửa. Hắn... đang tìm Mạch Khê sao?



Nhưng như thế nào mà Mạch Khê lại mất tích?



Trên lầu, tiếng bước chân càng trở nên lộn xộn…



Cho đến khi...



“Hàn Á!” Một tiếng quát lớn trực tiếp xuyên qua không khí, so với tiếng mưa tầm tã bên ngoài càng dữ dội và lạnh lẽo hơi bao giờ hết, tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng xuống dưới.



Toàn thân Hàn Á giật giật, cúi đầu bước lên lầu, mỗi bước chân đều nặng nề. Đèn tường hai bên cầu thang chiếu rọi xuống khuôn mặt run run của ông. Rốt cuộc khi đứng trước mặt Lôi Dận, ông lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.



“Khê nhi đâu? Khê nhi ở đâu?” Một tay Lôi Dận chống lên cửa phòng. Bởi vì nơi lồng ngực rất đau, như bị thời tiết khốn kiếp này siết chặt rồi đâm thủng. Hắn thở từng hơi gấp gáp, tựa như đã dùng hết khí lực để quát lên những lời này. Thân hình tuấn mỹ như bị bánh xe nghiền nát qua, trở nên vặn vẹo mà xanh mét. Mỗi căn phòng, mỗi một nơi hắn điên cuồng kiếm tìm, lại chỉ có... không khí!




Trong không khí chỉ còn lại bầu không khí lạnh giá. Thật lâu sau đó, Phí Dạ nhịn không được phải mở miệng, tuy rằng đáy mắt cũng là sự ưu thương nhàn nhạt, nhưng lời nói này vẫn là tự đáy lòng...



“Lôi tiên sinh, coi như kết thúc, hãy để cho tiểu thư Mạch Khê có được cuộc sống cô ấy muốn.”



Nói thật, hắn cũng không cho rằng Mạch Khê rời đi là chuyện gì xấu. Cô mới có mười tám tuổi, còn nhiều thời gian để trải nghiệm. Chẳng lẽ phải sống trong tòa thành này mãi mãi, tuy rằng cơm áo không lo, nhưng người có lòng tự tôn cùng kiêu hãnh như Mạch Khê, thì cô làm sao có thể chịu đựng được việc phải sống cả đời dưới bóng người khác.



Đối với thiếu nữ xinh đẹp như hoa kia, hắn cũng chỉ có thể từ xa nhìn ngắm và yêu mến. Hắn cho rằng, nếu thực sự yêu một người, thì cho cô ấy thứ cô muốn, đem hết năng lực để khiến cô vui vẻ. Hắn thừa nhận bản thân mình có tư tâm, nhưng là, hắn không chỉ đau lòng vì Mạch Khê!



Đau đớn mới có thể biết được điều đáng quý. Chia lìa ly biệt là chuyện bình thường trong cuộc sống này. Cho dù thân phận địa vị cao quý đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh.



Lôi Dận nghiến răng, nhất là khi nghe được những lời này của Phí Dạ, sắc mặt càng trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn hắn. Bỗng dưng, bàn tay to lớn vung lên, gạt Phí Dạ đổ sang một bên, thân hình cao lớn thoáng lảo đảo mà bước xuống lầu. Hắn đi loạng choạng, dáng vẻ vội vàng…



“Lôi tiên sinh..."



“Lôi…”



Hoắc Thiên Kình, Kỳ Ưng Diêm, Phí Dạ cùng quản gia Hàn Á đều trở nên hoảng hốt, lập tức đuổi theo, đã thấy Lôi Dận dùng tốc độ cực nhanh vào xe, khởi động máy. Ngay sau đó, chiếc xe giống như tên lửa lao ra khỏi tòa thành, biến mất trong màn mưa. “Chúng ta mau đuổi theo!” Hoắc Thiên Kình chấn động, quát lớn lên. Bà người nhảy lên một chiếc xe khác, theo sát sau đó.



Cơn mưa tầm tã dường như muốn xé nát bầu trời. Từng tia chớp lóe lên như rạch ngang mọi thứ, đem toàn bộ nước trong mây đen vắt kiệt. Một buổi đêm như vậy, càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.



Trên con đường lớn vắng ngắt chỉ có hai chiếc xe đang điên cuồng mà chạy, một trước một sau xuyên vào trong màn mưa dày đặc. Một tia chớp lóe lên chiếu vào đôi mắt màu lục cùng gương mặt lạnh lẽo của Lôi Dận. Ngay giờ phút này, sự bất an đã nuốt chửng lấy hắn…



Nét mặt cùng ánh mắt Lôi Dận đều trở nên điên cuồng. Tốc độ chiếc xe thực sự đã chạy đến kinh người, nước mưa tung tóe, bị bắn lên rất cao, khiến cho xe phía sau gần như không thể đuổi kịp.



Cho đến khi...



“Ầm ầm..." Lại một tia chớp từ chân trời giáng xuống, gọn gàng mà dứt khoát quật gãy một thân cây bên đường. Cùng với trận mưa rền gió dữ, thân cây loạng choạng đổ xuống...



“Két..." Lôi Dận đột ngột nhấn phanh. Bởi vì vừa mới dùng tốc độ cực hạn, một cú nhấn phanh đã khiến chiếc xe quay một vòng. Ngay sau đó, hông xe trực tiếp va chạm rất mạnh vào thân cây cản đường.