Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 171 :
Ngày đăng: 14:41 19/04/20
Bóng đêm ma mị.
Khi Lôi Dận lết một thân mệt mỏi về đến tòa thành thì Mạch Khê đã chờ sẵn từ rất lâu liền nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Lôi Dận phân phó người làm rồi đau lòng nhìn Mạch Khê, cũng thuận thế ôm chặt lấy cô. "Hôm nay dọa đến em rồi phải không?"
Có trời mới biết lũ phóng viên hôm nay y như một cơn dịch bệnh, chẳng những vây quanh Lôi thị chật như nêm cối, mà còn có thể thần thông quảng đại biết được hắn ngồi xe nào, phải rất lâu mới thoát ra khỏi đám phóng viên này để trở lại tòa thành.
Mạch Khê nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng mặt nhìn hắn rõ ràng thấy vẻ ủ rũ thoáng hiện lên trong đáy mắt hắn, "Dận, em không sợ, em chỉ lo lắng cho anh thôi..."
Cô cũng rất vất vả mới có thể thoát khỏi đám phóng viên. Lúc trở lại tòa thành, cô lại xem được bản tin kinh tế có liên quan đến những tin tức bất lợi cho Lôi thị, thậm chí cổ phiếu mấy ngày trước còn đang tăng thì nay lại đang có nguy cơ tụt giá. Hôm nay, đến nửa đêm hắn mới về nhà, chắc chắn là phải xử lý chuyện của công ty.
"Anh không sao. Trước đây Lôi thị còn từng phải trải qua sóng gió còn lớn hơn bây giờ, yên tâm đi." Lôi Dận nhẹ nhàng mỉm cười rồi hôn lên trán cô, "Nhưng mà em đó, về sau không cho phép thức đêm nữa, phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Mạch Khê nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, như một đứa nhỏ bất lực nhỏ giọng nói, "Anh không về em không ngủ được..."
Một câu nói này khiến cõi lòng Lôi Dận cũng phải tan nát, lại càng giống một nỗi đau ấm áp. Hắn không nhịn được bèn ôm cô càng chặt hơn, "Thực xin lỗi, Khê nhi, về sau anh sẽ về sớm hơn."
"Không cần đâu..." Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không muốn anh vì em mà chậm trễ công việc quan trọng, em thích chờ anh."
"Đứa ngốc này!" Lôi Dận cảm thấy thật không đành lòng, nâng khuôn mặt cô lên, thâm tình nhìn cô, "Trong lòng anh, em chính là việc quan trọng."
"Dận..." Hốc mắt Mạch Khê phiếm hồng. Hắn cứ thâm tình như vậy, cứ bảo vệ cho cô như vậy, còn cô thì dường như chẳng thể làm gì cả.
"Em nhớ là em chưa từng làm gì cho anh cả. Dận, anh có hiểu được tâm tư đó của em không? Em không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy, không muốn anh vì chuyện công ty mà ưu sầu. Nhưng mà, tin tức lan truyền quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến em trở tay không kịp..."
"Khê nhi, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đã qua rồi." Lôi Dận ôm chặt lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, "Em không phải làm gì cả, chỉ cần yêu anh là được rồi."
Trong lòng Mạch Khê nổi lên nỗi chua xót, chóp mũi cũng ê ẩm. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lôi Dận, "Dận, chẳng lẽ chúng ta yêu nhau, thật sự không được sao? Vì sao nhiều người phản đối như vậy? Vì sao cha nuôi và con gái nuôi không thể yêu nhau? Chúng ta đâu có phải cha con có quan hệ huyết thống. Em rất sợ, thật sự rất sợ. Em cảm thấy chuyện này càng ngày càng phiền toái...."
Lôi Dận nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trong ánh mắt hắn cũng mang theo vẻ kiên định, cũng có đau lòng..."Khê nhi, anh cam đoan với em, không ai có thể tách chúng ta ra, tuyệt đối không thể!"
Sóng mắt Mạch Khê dao động, ngay cả cõi lòng cô cũng bị lời này của hắn làm cho rung động sâu sắc!
Mặt trời cứ theo thường lệ mọc lên, hẳn là hy vọng một ngày, tối thiểu cũng có nơi thấy được ánh sáng, cũng là để an ủi người bên cạnh mình.
Cánh cổng lớn của tòa thành từ từ mở ra, đoàn xe xa hoa từ trong lần lượt đi ra. Xe còn chưa tăng ga đã thấy một đám phóng viên như ruồi bọ bâu đến khiến toàn bộ vệ sĩ có mặt cũng phải bất ngờ.
Đoàn xe lọt trong đám phóng viên như thể rơi vào một đầm lầy, không thể tiến cũng không thể lui. Người trong xe chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm phóng viên kéo đến càng đông, cuối cùng gần như là bao phủ cả mấy chiếc xe.
Trong xe, Mạch Khê bị doạ không ít, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám phóng viên nhung nhúc quanh xe, ngay cả ngón tay cũng phát run.
Ngồi ở một ghế khác, sắc mặt Lôi Dận cũng xanh mét, ánh mắt lo lắng nhìn lũ phóng viên không ngừng xô lấn về phía trước.
"Lôi tiên sinh, làm sao bây giờ? Đột nhiên xuất hiện nhiều phóng viên như vậy, xe không đi được." Tài xế cũng bị đám phóng viên này làm cho hoảng sợ, cũng không biết là bọn người này từ đâu chui ra nữa.
Sắc mặt Lôi Dận nhìn thế nào cũng không thấy vẻ dễ chịu. Hắn bấm điện thoại, lạnh lùng nói...
"Phí Dạ, đám phóng viên này là như thế nào đây?"
"Lôi tiên sinh, sáng sớm hôm nay Lôi thị khởi động can dự truyền thông, chỉ khiến cho truyền thông bất mãn. Họ cho rằng Lôi thị làm như vậy là một tay che trời." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói Phí Dạ. Không khó để tưởng tượng được, xe của hắn và xe của các vệ sĩ khác cũng bị lọt vào vòng vây của phóng viên, không nhích được nửa bước.
Theo bản năng, Mạch Khê quay đầu lại nhìn qua cửa kính xe ở phía sau. Tất cả đều là phóng viên, từ đầu đến cuối, không thể nhìn thấy xe vệ sĩ đâu. Cô còn nhớ rõ, vừa rồi lúc ra khỏi cổng thì khoảng cách xe này với xe vệ sĩ không quá xa mà. Còn bây giờ thì nó đã bị đám phóng viên này vây đến nỗi không thấy bóng dáng đâu. Thật đáng sợ!
Lôi Dận không quan tâm đến Phí Dạ, trực tiếp ôm lấy bả vai Mạch Khê, thật cẩn thận nhìn miệng vết thương trên tay cô, đôi mày nhíu chặt lại...
"Về tòa thành trước đã."
Tâm tư Mạch Khê như người mộng du, đại não dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi, về tòa thành như thế nào cũng không biết...
Mạch Khê lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn đang tập trung dùng dung dịch oxy già rửa vết thương cho cô, vẻ mặt nhìn qua bình tĩnh, ổn trọng, cùng với người đàn ông ma quỷ ban nãy như là hai người vậy.
Các đốt ngón tay hắn còn có chút hồng hồng, là do vừa nãy đánh người. Ngẫm lại vừa rồi tên phóng viên hẳn là bị hắn đánh đến gần chết. Gần như chẳng có chuyện gì là không thể, người đàn ông này thật nguy hiểm. Nhưng hắn giận dữ chỉ là vì cô?
Thấy cô không hề chớp mắt nhìn, đáy mắt Lôi Dận nổi lên vẻ lo lắng, "Anh làm đau em sao?"
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, mãi sau mới khẽ thở dài, "Dận, hành vi hôm nay của anh sẽ nhanh chóng bị đưa tin."
"Không sao." Lôi Dận ‘vân đạm phong khinh’ nói, dồn hết sự chú ý vào miệng vết thương của cô.
Mạch Khê cũng cố trấn định theo lời hắn, lại thêm một câu, "Họ sẽ đưa tin anh nổ súng làm bị thương phóng viên nữa."
Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn cô rồi nhẹ nhàng cười, "Không sao." Ngữ khí hắn vẫn thản nhiên, hoàn toàn tương phản với vẻ tàn bạo khi nãy.
"Dận..." Mạch Khê thật sự không nhịn nổi, chẳng để ý đến vết thương liền giơ tay ôm lấy khuôn mặt cương nghị của hắn, ánh mắt nghiêm túc cùng với vẻ lo lắng...
"Em không muốn như vậy, không muốn anh vì em mà tranh cãi này nọ, không muốn anh vì em mà phải vất vả."
"Vậy còn em?" Lôi Dận kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, thật cẩn thận để không chạm vào vết thương của cô, thâm tình nói nhỏ, "Không phải là em cũng vì anh mà đắc tội với phóng viên sao? Vừa rồi là ai đã rống ầm lên với phóng viên?"
"Dận, điều này sao giống nhau được. Bọn họ nói oan cho anh..." Mạch Khê lo lắng lên tiếng.
Lôi Dận nâng tay, ngón tay thon dài che trên bờ môi cô. Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, hắn ôm lấy thân thể cô rồi khẽ thở dài, "Biết không, chưa bao giờ, chưa có ai quan tâm đến anh như vậy. Khê nhi, anh nói rồi, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh yêu em, cho nên cứ giao tất cả cho anh, không cần lo lắng, được không?"
Nỗi bất an trong lòng Mạch Khê cùng với câu nói này của hắn dần dịu đi, trầm tĩnh hơn nhiều. Đúng vậy, cô phải tin tưởng người đàn ông này, không phải sao?
Nép trong lòng hắn, cô nhẹ nhàng gật đầu, để hắn tùy ý ôm mình càng chặt hơn...
Những tin tức bất lợi thật đúng như một cơn đại hồng thủy ập đến, đợt này rồi lại đến đợt khác. Tất cả đều chỉ nhằm vào Lôi thị! Lần này xem ra là đợt công kích trực tiếp nhất.
Lôi thị vốn đã phong tỏa các thông tin của truyền thông cùng các cơ quan ngôn luận, tiến hành việc can dự truyền thông quyết liệt. Ngay sau đó, phóng viên lại phát hiện Lôi Dận và Mạch Khê cùng đi cùng về. Tìm được căn cứ chính xác rằng hai người đang sống chung. Rồi lại đến tin tức về việc ẩu đả với phóng viên ngay trước Bạc Tuyết bảo, thậm chí cả chuyện nổ súng làm bị thương phóng viên...
Thực hiển nhiên, loại hành vi hung hăng này của Lôi Dận khiến cho giới truyền thông cực kỳ bất an. Bọn họ dùng thủ đoạn này để giữ an toàn cho bản thân, cũng chính là không ngừng công kích, tiếp tục công kích!
Lôi thị một lần nữa rơi vào nguy cơ nghiêm trọng. Nếu nói ban đầu chỉ là nguy cơ về xã hội thì nay đã chuyển thành mối nguy cơ về sự tín nhiệm! Trong nhận thức của họ, ‘hỉ nộ’ của Lôi Dận chẳng phải loại tầm thường, tính cách này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành ý hợp tác.
Mà Mạch Khê cũng rơi vào vô vàn những lời đồn nhảm nhí. Đối với chuyện Lôi Dận ra tay đánh người, có người cho rằng đây là hành động anh hùng, là giận dữ vì hồng nhan. Rất nhiều người nói hành vi của Lôi Dận tràn ngập khí phách, mười phần anh tuấn. Cũng có người lại cho rằng đây là ‘anh hùng không qua được ải mỹ nhân’. Vì một cô gái mà thành địch với truyền thông, thậm chí không để ý đến cơ nghiệp đã vất vả dốc sức gây dựng, điều này thực sự không phải là hành động khôn ngoan.
Tóm lại, trong lúc nhất thời, lời đồn nhảm nào cũng có. Vì thế Mạch Khê không lên mạng, cũng không đọc báo, thậm chí cả TV cũng ít xem. Hằng ngày, ngoài luyện hát cũng vẫn là luyện hát. Đối với những lời đồn bất lợi từ bên ngoài, cô cố gắng không để bị ảnh hưởng.
Cô còn có thể trấn tĩnh lại nhưng công ty thì không thể nào bình tĩnh, lý trí được. Nhất là phải đối mặt với vụ tai tiếng cực lớn như thế này. Vừa sau giờ cơm trưa, ban quản trị cũng những thành viên quan trọng đều đến phòng họp. Không chỉ thế, Jon còn đặc biệt gọi Mạch Khê đến tham gia hội nghị. Khi có người nhắc đến giải thưởng âm nhạc sắp tới, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu. Mạch Khê thì vẫn ra vẻ bình tĩnh ngồi yên. Cô chỉ có thể làm vậy, nếu không cô sẽ không thể chịu nổi mà chạy thẳng ra khỏi phòng họp.
Mọi người vừa ổn định được chỗ ngồi, trợ lý công ty liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, sắc mặt cũng có vẻ khẩn trương, "Lôi tiên sinh đến đây, hình như là tự mình tham gia hội nghị."
Mọi người kinh hãi, không hề chần chừ, tất cả đều đứng dậy đi ra cửa nghênh đón. Lôi Dận liền đẩy cửa đi vào, ánh mắt lạnh băng gần như thổi quét cả phòng hội nghị...