Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 172 :

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Cả phòng họp có chút bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì.



Mạch Khê nhìn qua thấy sắc mặt Lôi Dận hơi khó coi, trong lòng nổi lên sự nghi hoặc mơ hồ. Không đợi những lãnh đạo cao cấp của công ty mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Lôi Dận đã vang lên. Hắn đi đến vị trí ghế chủ tịch, thậm chí còn chưa ngồi xuống, ngón tay thon dài không kiên nhẫn mà gõ lên mặt bàn...



"Nếu nội dung hội nghị của các người hôm nay là thảo luận về vấn đề của giải thưởng âm nhạc, vậy thì tôi thật sự muốn nghe. Giải thưởng lớn nhất cho ca sĩ mới phải lấy được, người nhận thưởng cũng không được phép thay đổi!"



Jon nghe thấy vậy thì cả kinh, rồi lại thành xấu hổ, "Lôi tiên sinh, lời đồn hiện tại rất bất lợi cho Mạch Khê...."



"Các người phải làm gì?" Lôi Dận lạnh lùng nhìn về phía Jon, đôi mắt sắc bén ghê người hệt như thanh kiếm, "Các người phải giải quyết sự việc. Tôi không cần biết mọi người xử lý thế nào, tóm lại, tôi muốn được thấy kết quả!" Nói xong, không ai có cơ hội giải thích, hắn đã xoay người rời khỏi phòng họp.



Thời gian trước sau không quá năm phút mà trong phòng vẫn còn vương hơi lạnh như băng, lại đủ khiến những người có mặt trong phòng họp ngơ ngẩn.



Mạch Khê cụp mắt, cô không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào...



_____________



Lôi thị gặp phải mối nguy cơ chưa từng có. Giá cổ phiếu liên tục chao đảo, hạng mục đấu thầu cũng gặp đầy rẫy những mối họa ngầm. Bởi phải bổ sung tài chính nên tài sản thuộc công ty cũng không lưu động được như bình thường. Vốn chỉ là một chuyện trong giới giải trí nay đã dẫn đến một vấn đề về sự mất còn của một doanh nghiệp.



Thời gian Lôi Dận trở về tòa thành càng ngày càng thưa, càng ngày càng ít. Có đôi khi hắn về thì cũng lập tức vào thư phòng. Thứ Mạch Khê thấy được thường thường là bóng lưng vội vã của hắn. Cô biết hắn đang vội vì điều gì, lại bởi không thể giúp được gì, không chia sẻ được với hắn nên trong lòng càng áy náy.



Vẫn không thể liên lạc được với Đại Lỵ, Mạch Khê cũng không tin lời Fanny. Cô tin Đại Lỵ sẽ không bán đứng mình. Có điều, khi cô đến nơi đã sắp xếp cho Đại Lỵ ở thì đã phát hiện ra căn hộ trống rỗng, không một bóng người. Bạn bè, bạn học, thậm chí là cả người nhà của Đại Lỵ cũng không biết cô ấy đi đâu. Điều này càng khiến Mạch Khê lo lắng hơn.



______________



Tại cửa của bệnh viện tư nhân...



Mạch Khê lẳng lặng nhìn tờ giấy xét nghiệm. Ánh nắng của tiết trời vào đông có phần ấm áp, chiếu lên giấy kết quả chẩn đoán...



Dương tính!



Bàn tay cô khẽ áp lên bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên vẻ kích động cùng hạnh phúc. Cô mang thai, không thể ngờ cô lại mang thai.



Hai ngày nay cô luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, ăn gì cũng không thấy ngon. Điều quan trọng là, chu kỳ sinh lý của cô cũng không thấy đến. Vốn cũng chỉ nghĩ là do áp lực quá lớn, nhưng cô không thể ngờ bác sĩ lại thông báo một kết quả bất ngờ như vậy.



Kỳ thật cô cũng có đôi chút hoài nghi mình không mang thai nên cố ý đưa lọ thuốc tránh thai cho bác sĩ xem. Vị bác sĩ xem xong thì cười sang sảng, nói rằng thuốc này hoàn toàn không phải thuốc tránh thai, mà là vitamin B11. Dùng vitamin B11 chẳng những không có hại cho thân thể mà còn có thể khiến đứa nhỏ trong bụng càng thêm khỏe mạnh.



Khóe môi Mạch Khê hơi cong lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lọ thuốc. Vừa rồi cô có gọi điện về tòa thành, rốt cục cũng biết được thì ra vụ đổi thuốc này là do Lôi Dận động tay, lại nhớ đến lời hắn từng nói, cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ.



Người đàn ông này rất cô đơn cho nên mới hy vọng nhìn thấy hậu duệ của chính mình đến vậy. Nghĩ đến đây, lòng Mạch Khê thật đau đớn cũng có chút hối hận. Cho tới bây giờ cô mới hiểu được, người đàn ông Lôi Dận này đối với cô quan trọng đến nhường nào.



Lúc ban đầu vì sự nghiệp, cô không muốn có con nhanh đến vậy. Nhưng khi cô biết chính mình đã làm mẹ thì trong nháy mắt thật hạnh phúc vô cùng. Loại hạnh phúc này như thể chảy xuôi qua từng tế bào trong cơ thể vậy. Tuy nói đây không phải là thời điểm để có con nhưng cô vẫn muốn nó, bất kể như thế nào thì cũng bảo vệ nó thật tốt, không để nó bị tổn thương.



Bởi vì nó chảy xuôi trong mình dòng máu của Lôi Dận, là kết tinh tình yêu của cô và Lôi Dận!



Đáy mắt Mạch Khê tràn ý cười dịu dàng. Nếu hắn biết chuyện này, nhất định là sẽ rất vui. Vừa nghĩ tới bộ dáng đó của hắn, trong lòng Mạch Khê tràn đầy hạnh phúc.



Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy chói lòa ánh sáng, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy về phía cô rồi dừng lại trước mặt cô. Cửa xe mở ra cũng là lúc gương mặt đàn ông đầy cương nghị xuất hiện dưới ánh mặt trời. (Jins: đang hỏi tại sao ban ngày lại bật đèn xe ^^)
Lời nói của Lôi Dận vừa dứt, Mạch Khê đột nhiên kinh sợ, bàn tay run rẩy vịn vào cửa phòng.



"Ai?" Là tiếng của Hoắc Thiên Kình, rõ ràng đang không vui.



Mạch Khê cắn cắn môi, đẩy cửa phòng đi vào. Khi vừa nhìn vào đôi mắt xanh lục đầy kiên định của Lôi Dận, tình cảm trong lòng liền tràn mãnh liệt. Thì ra hắn đã sớm có dự định cầu hôn cô trong buổi lễ trao giải, bằng không sao lại kiên quyết muốn cô lấy được giải thưởng lớn đến vậy.



Nghĩ đến đây, trong lòng cô nổi lên cảm giác ấm áp, cũng là loại tình cảm muốn vỡ òa ra nhưng lại chỉ có thể dừng lại trong đáy lòng.



"Khê nhi, sao em lại đến đây?" Quả nhiên, Lôi Dận không ngờ được Mạch Khê sẽ đến. Hắn tiến nhanh lên, đóng cửa phòng lại rồi lo lắng nhìn cô, "Sắc mặt em xanh quá, làm sao vậy, trong người có chỗ không thoải mái sao?"



Mạch Khê nhẹ lắc đầu, nhìn thoáng về Hoắc Thiên Kình đứng cách đó không xa, lại nhìn Lôi Dận rồi quan tâm hỏi: "Các anh làm sao vậy? Sao lại cãi nhau?"



Nhất định là có chuyện xảy ra, nếu không hai người bọn họ sẽ không kích động như vậy. Tuy rằng Hoắc Thiên Kình so với Lôi Dận có phần phóng khoáng hơn, nhưng hắn cũng giống Lôi Dận ở điểm trầm ổn, sẽ không vì một chuyện nhỏ mà bị dao động cảm xúc.



"Không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi." Lôi Dận nhẹ nhàng cười, sửa lại giọng điệu không vui lúc nãy, "Không cần lo lắng như vậy."



Hoắc Thiên Kình nghe thế thì không vui mà nhíu mày lại, ngay sau đó bước nhanh đến kéo lấy cánh tay Mạch Khê, nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp thét lên.



"Hoắc Thiên Kình, cậu làm gì vậy?" Lôi Dận thật sự nổi giận, quát chói tai.



"Làm gì à?" Hoắc Thiên Kình cười lạnh, "Lôi Dận, cậu bảo vệ cô ấy quá cẩn thận. Cô ấy không còn là trẻ con nữa, có quyền nói ý kiến của chính mình."



"Chuyện này không cần cô ấy phải biết." Lôi Dận tiến lên, từng chữ một gằn qua khóe miệng, ánh mắt hắn cũng trở nên rét lạnh kinh người, như loài diều hâu bay lượn trên không trung khiến người ta sợ hãi.



Mạch Khê thấy thế thì khẽ run, lập tức lên tiếng, "Dận, anh Hoắc nói đúng, có điều gì mà em không thể biết chứ! Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì sẽ không phải lừa gạt em chuyện gì cả."



Cô không có thói quen gọi tên Hoắc Thiên Kình, bởi vậy vẫn gọi hắn là anh Hoắc.



"Khê nhi..."



"Anh Hoắc, xin anh nói cho tôi biết, rốt cục là sao vậy?" Mạch Khê nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, không để ý đến Lôi Dận.



Hoắc Thiên Kình không vui nhìn thoáng qua Lôi Dận, lại dừng ánh mắt trên mặt Mạch Khê, ánh mắt ít nhiều dịu dàng đi, "Mạch Khê, đầu tiên cô phải biết rõ, tôi làm chuyện này đều là vì muốn tốt cho cả hai người."



Mạch Khê gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.



"Là như thế này, Lôi muốn cưới cô, chẳng những muốn cưới cô mà còn muốn cầu hôn cô trước mặt mọi người!" Hoắc Thiên Kình nói.



Mạch Khê có chút hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Cô tin rằng người đàn ông này có thể làm như vậy, chỉ cần hắn muốn...



Hoắc Thiên Kình tiện đà thở dài, "Nhưng mà Mạch Khê, cô hẳn rất rõ tình hình trước mắt, nếu Lôi làm như vậy sẽ càng khiến mọi chuyện thêm nghiêm trọng. Cho dù hai người yêu nhau nhưng quan hệ cha và con gái nuôi thì mãi không thể sửa được. Tôi không phản đối chuyện này, thậm chí còn hy vọng Lôi có thể cùng người con gái mình yêu tay trong tay. Cho nên, tôi đã nghĩ ra một biện pháp."



Mạch Khê nghi hoặc, "Biện pháp gì?"



Hoắc Thiên Kình dừng một chút, không lập tức trả lời mà chỉ mất vui nói, "Biện pháp này thật sự đối với hai người chỉ có lợi không có hại, nhưng mà Lôi kịch liệt phản đối, tôi thật sự không rõ cái này có cái gì mà phải phản đối chứ!"