Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 19 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
"Phí Dạ!" Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm của Lôi Dận vang lên.
Phí Dạ tiến lên, “Lôi tiên sinh cứ phân phó!”
Lôi Dận chậm rãi tháo cặp kính râm xuống, con ngươi xanh biếc trong nháy mắt làm cho ba nữ ngôi sao nháo nhào, đồng thời cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo như cõi địa ngục.
Đôi mắt hắn như lưỡi kiếm đảo qua khuôn mặt ba người đàn ông, cuối cùng dừng trên người gã da đen…
"Tôi muốn… con mắt hắn!"
Đôi mắt hắn lại dừng trên người Kỳ Á, lạnh lùng nói: "Đôi tay hắn! Còn về phần vị đạo diễn này…"
Lôi Dận dừng một chút, con mắt lạnh lẽo như xuyên thấu khuôn mặt trắng bệch của gã đạo diễn…
"Thiến hắn cho tôi!"
"Vâng, Lôi tiên sinh!” Vẻ mặt Phí Dạ không hề mất tự nhiên, dường như đối với chuyện này đã quá quen thuộc.
Ngược lại, mấy người kia đều đã hoàn toàn choáng váng!
Cái gì?
Lôi Dận đi đến trước mặt Henry, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn thì cười lạnh một tiếng, đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của hắn, gằn từng tiếng:
"Tôi, vừa không lấy mắt anh, vừa không lấy hai tay anh…"
Henry như là được cứu thoát, vẻ mặt thả lỏng, tuy rằng hắn không biết chính mình có đắc tội gì với Lôi tiên sinh…
"Cám ơn Lôi tiên sinh, cám ơn…"
"Tôi muốn của anh…" Lôi Dận không đợi hắn nói xong, cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiếp tục nói: "Tập đoàn TMK!"
"Cái gì?"
Henry đột nhiên kêu lên sợ hãi, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Lôi Dận đi đến bên cạnh Phí Dạ…
"Sáng mai, tôi muốn thấy tập đoàn TMK đưa thông báo chủ tịch Henry do không quay vòng được vốn, trốn tránh nợ nước ngoài nên đã nhảy lầu tự tử!" Giọng nói của hắn lãnh đạm vô cùng, tựa như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
"Lôi tiên sinh, đừng…"
Henry hoàn toàn choáng váng, hai chân đều run lên… Hắn biết, nếu là Lôi Dận đã mở miệng, mạng của hắn thật sự không giữ lâu được.
Lôi Dận này như Diêm Vương vậy, ‘ta phán ngươi canh ba chết tuyệt đối sẽ không để ngươi sống đến canh bốn!’
Phí Dạ thản nhiên nhìn thoáng qua Henry, "Vâng, Lôi tiên sinh!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bàng hoàng, nhất là Mạch Khê…
Lôi Dận cười lạnh, cuối cùng dứng tầm mắt trên người Phí Dạ, nâng tay, ngoài ý muốn vỗ vỗ bả vai Phí Dạ, giọng nói trầm thấp như vang tận chân trời…
"Hôm nay là lần đầu tiên cậu tự tiện làm việc! Nhớ cho kỹ, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!"
Phí Dạ ngẩn ra, vội vàng cúi người, "Thuộc hạ nhớ kỹ rồi!"
Đúng vậy, hôm nay hắn đích thực động lòng trắc ẩn. Đối mặt với sự việc của tiểu thư Mạch Khê, vốn dĩ theo Lôi tiên sinh nhiều năm hắn không dám tự tiện hành động, nhưng hôm nay… hắn rốt cục đã phá lệ…
"Lôi tiên sinh, van cầu ngài tha cho tôi đi… tôi…"
Ngay sau đó, đôi mắt Mạch Khê trừng lớn, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng bừng…
Một màn nóng bỏng trên giường khiến hai gò má cô nóng lên, cảm giác như có luồng điện nhanh chóng truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể, làm cô càng thở nhanh hơn.
Trong não lại như xuất hiện cảnh cô vừa nhìn trộm được!
Bóng lưng người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ, da thịt màu đồng mang đầy sức mạnh ngoan cường. Người phụ nữ phía dưới như sợi mì bị người đàn ông cường bạo va chạm, hai chân thon dài như dây leo quấn quanh vòng eo cường tráng của cha nuôi…
Tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, cô cũng có thể nhìn thấy thân thể anh tuấn của cha nuôi, rắn như đá, lại tựa như con báo đen hoang dã! Hai người phụ nữ kia cũng quấn lấy cha nuôi. Còn hai bàn tay hắn thì không chút lưu tình nắn bóp bầu ngực hai người kia, khiến các cô không khống chế được tiếng thét chói tai.
Mạch Khê cảm thấy miệng lưỡi đắng khô. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tấm lụa mỏng phiêu dật trong không trung. Trong lòng cô không ngừng khẩn cầu thời gian nhanh trôi qua, cầu cho một màn hoang đường này sớm chấm dứt!
Qua một hồi lâu sau, như qua cả một thế kỷ…
Tiếng thở gấp ban đầu của mấy người phụ nữ dần chuyển thành tiếng cầu xin tha thứ và tiếng khóc nức nở. Cuối cùng khi chỉ còn lại tiếng thở dốc khàn khàn thì không khí mới dần dịu xuống.
Hai chân ngồi xổm của Mạch Khê đã sớm mất cảm giác. Cô không biết là đã thật sự kết thúc chưa nên không dám nhúc nhích, cho đến khi…
"Đi đi!”
Trên giường, giọng nói tràn ngập sự lạnh lẽo vang lên.
Cô theo bản năng mở to mắt ra đã thấy ba nữ nghệ sĩ kia như sợi mỳ bị hung hăng giẫm đạp, xụi lơ trên chiếc giường hỗn đôn. Cha nuôi đứng lên, vớ lấy chiếc khăn quấn quanh hông, cầm ba tấm chi phiếu ném vào ba người phụ nữ vẫn đang thở hổn hển.
Thân mình mấy người họ rõ ràng run rẩy, không khó để tưởng tượng ra màn hoan ái vừa rồi kịch liệt đến mức nào. Họ quyến luyến nhìn người đàn ông vừa cho mình ba giờ hoan ái, nhưng là làn da màu đồng cùng bóng lưng to lớn của hắn cũng đủ khiến phụ nữ điên cuồng gào thét.
Có điều, trên thực tế, người đàn ông này trời sinh bản tính tàn khốc, dù là làm tình trên giường cũng không cách nào làm cho hắn tan chảy. Mấy người họ đều muốn được lưu luyến nhiều hơn nhưng không dám, đành phải cầm lấy tấm chỉ phiếu, nhấc tấm thân rã rời mỏi mệt dậy.
Lôi Dận bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi ở kia, khuôn mặt cương nghị không hề nhìn ra vừa trải qua một hồi hoan ái; đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng vẫn dừng trên người Mạch Khê. Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ như con thú nhỏ của cô, sâu trong đôi mắt hắn thoáng xét qua tia châm chọc.
Mạch Khê tránh né ánh mắt cha nuôi, tuy thế, vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn như tên bắn trên đỉnh đầu, trong lòng không khỏi đau khổ, uất hận!
Một nữ nghệ sĩ trong số kia tiến lên. Dựa vào vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế ấy thì không khó nhận ra cô ta chưa cam lòng rời đi. Làm trong giới lâu năm, đương nhiên cô ta hiểu được phải bắt lấy cơ hội này.
"Lôi tiên sinh, người ta muốn được hầu hạ ngài…"
Cô ta thấy Lôi Dận không hề chớp mắt nhìn người con gái ở cách đó không xa, trong lòng có chút khinh thường, loại con gái ngây thơ như vậy sao có thể để mắt đến chứ.
Bàn tay mềm mại của người phụ nữ vuốt ve đầu vai người đàn ông, rồi hạ một đường xuống vòm ngực rắn chắc của hắn.
Tâm tư cô ta không khỏi xốn xao. Hắn có dáng người tuyệt hảo, khuôn mặt anh tuấn cùng với của cải và quyền thế không thể tính nổi. Tất cả đều khiến phụ nữ lâm vào mê muồi, cuồng si.
Hai người kia cũng muốn làm theo, nhưng lại hơi sợ hãi vì trên vầng trán Lôi Dận thoáng qua vẻ phiền chán.
"Lôi tiên sinh… Ngài vừa mới tra tấn người ta đến chết, thân mình người ta còn đang mềm nhũn này, một chút sức lực cũng không có, Lôi tiên sinh phải chịu trách nhiệm nha…"
Nữ ngôi sao lớn mật cố ý nói một cách quyến rũ. Tuy người đàn ông này bị đồn là ma quỷ nhưng dù sao đàn ông cũng chỉ là đàn ông, mà đã là đàn ông thì không thể kháng cự được lời mời mọc chủ động của phụ nữ.
Bóng dáng anh tuấn của Lôi Dận được ánh sáng ngọn đèn chiếu xuống lúc mờ lúc tỏ. Bàn tay nhỏ bé chạy dọc trên lồng ngực hắn cũng không thể khiến hắn nhiệt tình đáp trả, ngược lại, hắn nhíu mày một chút…
"Cầm tiền, lập tức đi!"
Giọng nói lạnh băng thoát ra khỏi khóe môi hắn, rất thản nhiên nhưng không lấp đi được sự uy quyền.
Nữ nghệ sĩ đó sửng sốt, bàn tay khẽ vuốt ve trong ngực hắn cũng dừng lại. Cô ta mặc dù cũng là người thông minh, lại phạm phải sai lầm; nhưng trước mặt hai ngôi sao kia thì không muốn nhún nhường. Vòng giải trí là như vậy, thắng là thắng, thua hay hòa chẳng có nghĩa lý!
Cô ta nhẹ giọng, thậm chí càng thêm làm nũng nói: "Lôi tiên sinh… Người ta muốn hàng đêm hầu hạ ngài thôi…"