Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 32 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Mạch Khê còn đang mơ mơ hồ hồ, hắn liền bế cô lên, đi vào phòng ngủ bên trong. Cô vô lực ghé vào giường. Trên thân thể sau một màn bá đạo lưu lại chằng chịt những dấu vết. Mái tóc đen dài nhẹ xõa lên tấm thân trắng ngần lại càng làm toát lên vẻ đẹp thuần khiết của cô. Lôi Dận thuận thế kéo cô ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài vỗ về, mơn trớn da thịt cô. Khi hắn nhìn thấy giọt nước mắt lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì ánh mắt anh tuấn hơi sầm lại.Cô năm nay mười tám tuổi, thực ra vẫn còn như một đứa trẻ, đương nhiên không chịu đựng nổi sự đòi hòi vô chừng mực của hắn. Nhưng chính là, cô thật kiều diễm, làm hắn hoàn toàn mê muội. Ngay từ đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ buông tay. Hắn muốn điều gì thì nhất định phải có được. Cho dù cô có không cam tâm tình nguyện, cho dù lòng cô có ý muốn ly khai, hắn cũng phải giữ cô lại bằng được.Đôi mắt hắn lạnh băng nhưng lại ẩn chứa nỗi tâm tư thâm trầm. Hắn nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.“Ông...... Đừng nhìn tôi!”Mạch Khê quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn tới hắn, hốc mắt không kiềm chế nổi đã ươn ướt. Cô rất hận người đàn ông này, nhưng lại càng hận chính mình, hận chính mình thỏa hiệp, cũng hận chính mình đón hùa ý của hắn. Khuôn mặt thanh tú không hiểu sao tự dưng phiếm hồng, vì sao lại như vậy? Cô vừa mới đó, như thế nào có thể như vậy cam tâm tình nguyện trầm luân, lại gần như mừng trong lòng bởi những việc hắn gây ra cho mình?Thật là vô sỉ!Hắn vô sỉ!Cô lại càng vô sỉ!Lôi Dận không khoan nhượng sự né tránh của cô. Bàn tay to cưỡng chế quay khuôn mặt nhỏ xinh của cô hướng về hắn, ngữ khí dị thường lạnh như băng: "Trời sinh bản tính phóng đãng đúng là không thể thay đổi được. Vừa rồi là ai ở dưới thân tôi rên rỉ cầu xin?”Lời nói của hắn cực độ lãnh khốc, sắc nhọn như mũi kiếm đâm vào lòng cô. Hắn nhàn nhã lấy ly rượu, ngay lúc đó trong ánh mắt đã biến hóa không còn thấy sự tức giận."Ông…" Mạch Khê hơi trấn động, thân thể lại truyền đến cảm giác đau nhức làm cô khẽ run lên.Ánh mắt Lôi Dận có vẻ hài lòng. Hắn lạnh lẽo nở một nụ cười, rồi lại lần nữa chụp lên thân thể cô, đôi môi nóng bỏng lại hôn lên vành tai cùng cần cổ trắng nõn của cô. Hơi thở hắn như bao vây lấy cô.“Không...... " Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt. Hắn muốn làm gì? Không phải sẽ lại muốn."Bé con, cô hẳn là rất rõ năng lực của tôi...... "Lôi Dận không khó nhìn ra sự kinh hãi của cô. Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu, giây tiếp theo, hắn bá đạo nâng khuôn mặt cô lên, che lại đôi môi hồng nhuận. Chất lỏng trong miệng theo lưỡi của hắn nhập vào miệng cô, cùng mang theo hơi thở nam tình mãnh liệt. Hắn tựa như một quân vương hống hách cướp hết hơi thở, vị ngọt ngào trong miệng cô. Tay hắn không chút khách khí chu du mọi nơi trên thân thể cô."Buông ra...... Khụ...”Mạch Khê gần như cầu xin, sự kiên cường trong nháy mắt đã tan rã. Da thịt tuyết trắng nhanh chóng chuyển màu ửng hồng, ánh mắt đê mê. Hương thơm nam tính hòa quyện với vị nồng đượm của rượu vấn vít, lấp đầy khứu giác cô.“Đẹp như vậy, sao tôi có thể buông ra?"Lôi Dận nheo mắt lại mang theo ý cười. Thân thể hắn cực kỳ cứng rắn, đôi mắt u trầm lại càng thêm phần ám muội. Bàn tay to của hắn đột nhiên dùng một chút lực, vây trụ eo thon của cô, làm cô hoàn toàn có thể cảm nhận được."Tên Nhiếp Thiên Luật kia không thích hợp với cô. Nghe lời đi, không cần gặp lại hắn...... "Ngón tay lạnh băng của Lôi Dận như rắn trườn vào giữa hai chân cô. Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm xuống. Hắn ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh Mạch Khê thở hổn hển, đôi mắt đẹp đột nhiên tràn ngập kinh ngạc."Không cần ngạc nhiên như vậy mà trừng mắt với tôi.”Lôi Dận một bên tiếp tục hôn cô, một bên kéo thân thể mềm mại của cô vào lòng. Giọng nói hắn rất nhẹ nhàng, kế tiếp hắn nói ra một câu làm người ta kinh hãi.“Tôi hoàn toàn có khả năng kiểm soát chuyện yêu đương của cô!”Một câu nói ra khiến tâm Mạch Khê như có vô vàn thương tích.Đầu óc cô tựa như nhất thời bị nổ tung, những kí ức thưở nhỏ như lại ùa về."Ông…" Cô trợn to mắt nhìn người đàn ông ma quỷ kia, "Tất cả đều là do ông làm! Mọi chuyện đều là do ông làm!”“Đúng vậy!”Lôi Dận không chút nào che dấu, “Mấy người phải bỏ mạng dưới nước......”Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng nói: "Sự tình ấy cũng không phải ngoài ý muốn, năm đó cô chuyển trường, Thánh Trạch bất đắc dĩ phải chia tay. Thậm chí còn có … năm cô mười sáu tuổi có kết giao với ba người con trai.”Thân mình Mạch Khê run rẩy tựa như lá mùa thu. Ngay sau đó, cô giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn điên cuồng mà đánh vào ngực Lôi Dận, điên cuồng mà gào thét đến khàn cả giọng.“Ông sao có thể làm như vậy? Họ đều là bạn của tôi! Ông giết bọn họ! Là ông…Ông là hung thủ giết người!”Đôi bàn tay trắng như phấn bị Lôi Dận tóm lấy đặt sau đầu. Cô đau đến nhíu mày lại, đáy mắt lộ vẻ bất khuất nhưng cũng ưu thương!Lôi Dận không nóng không lạnh nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng nói: "Đúng vậy, tôi chính là hung thủ, chuyện này, tôi đã nói rồi, tại sao còn tái phạm? Trách nhiệm của cô rất đơn giản, chính là cùng tôi phát tiết, đùa chơi. Thử hỏi xem, bé con, việc cô phải làm vẫn chưa kết thúc khi nào chủ nhân chưa chơi đủ.”"Tôi sẽ báo công an. Nhất định sẽ báo công an bắt ông!" Mạch Khê hận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trong sáng như ngọc lại hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo.“Tôi rất hoan nghênh cảnh sát đến!”Lôi Dận cười lạnh, “Muốn đối phó với một người, đơn giản nhất chính là đánh vào sơ hở của họ. Không sao, tôi sẽ từ từ dạy cô!”Hắn một bên tiếp tục hôn cô, một bên ôm chặt lấy người cô, bàn tay to đột nhiên siết chặt vòng eo cô, làm cô quỳ trên giường lớn. Hắn không để ý đến tiếng thét chói tai của cô, lần thứ hai hung hăng xỏ xuyên thân mình cô, dùng một tư thế kinh khủng rồi càng ngày càng đáng sợ mà tra tấn cô.Trong phòng như có dòng khí nóng tỏa ra. Hai thân hình hoàn mĩ kết hợp cùng những thanh âm ám muội vút lên lẫn vào bầu trời đêm.
Từ ban đêm cho đến rạng sáng, Lôi Dận tựa như muốn đem tất cả những bất mãn mà trút lên cô, cường bạo cô một lần rồi lại một lần, thẳng cho đến khi nắng sớm hơi lộ ra, cô rốt cục không chịu nổi sự cuồng dã của hắn mà ngất đi. Lúc đó, Lôi Dận mới buông tha cô.Thân mình thực sự quá mệt mỏi!Mạch Khê không biết hiện tại là mấy giờ rồi, cũng không biết chính mình đã ngủ trong bao lâu, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy là vô cùng mệt mỏi."A...... "Cô nặng nhọc dịch người một chút, sự tiếp xúc ở ngực làm mọi lý trí trong đầu cô trở lại."Tỉnh? " Giọng nói trước sau lạnh lùng của Lôi Dận vang lên trên đỉnh đầu cô. Bàn tay to của hắn hơi hơi dùng sức liền làm cô ghé vào trong lồng ngực hắn.Mỗi một tấc da thịt trên thân thể Mạch Khê tựa như đều đã dính đầy hơi thở nam tính của hắn. Cô nhớ lại hết thảy mọi việc, liền ý thức được người đàn ông này quả thực đáng sợ."Ông…còn muốn như thế nào nữa?" Tiếng nói của cô thực yếu ớt, tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương.Lôi Dận khép hờ con mắt, đôi mắt xanh không hề chớp như khóa chặt ánh nhìn của Mạch Khê. Một lát sau, hắn cười lạnh một tiếng rồi xuống giường.Không biết từ khi nào, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.Mạch Khê muốn nhân cơ hội này thoát đi, nhưng lại phát hiện thân mình đau đớn như bị một cỗ xe nghiền nát vậy, vừa động đậy một chút mà không muốn tiếp tục.Một lúc lâu sau, cô rốt cục thỏa hiệp vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào chăn, nước mắt lần thứ hai chảy qua khóe mắt.Trong phòng tắm…Bọt nước lạnh lẽo xả lên thân mình cao lớn của Lôi Dận, da thịt màu đồng ánh lên vẻ ngỗ ngược nhưng lại tràn mị lực. Hai tay của hắn chống lên cửa kính phòng tắm, bọt nước xuyên qua mái tóc đen từ từ chảy xuống, chạy viền theo đường nét cường tráng trên thân thể hắn. Bọt nước xả hỗn độn lên thân thể cường tráng, sáng bóng. Thân mình nam tính giống như bức tượng hoàng kim ở Rô-ma, tỉ lệ dáng người thật cân đối khiến mọi phụ nữ đều điên cuồng mà lưu luyến.Lôi Dận nâng cánh tay, để tùy ý cho nước xối lên thân thể, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển lên, cuối cùng dừng trên đầu vai to lớn. Trên vai rõ ràng lộ ra một dấu tích của một vết thương lớn. Trông như một vết thương trí mạng.Ánh mắt Lôi Dận trở nên u ám, thâm thúy, thậm chí thoáng hiện lên một nỗi đau khôn tả.“Cậu tên là Lôi Dận đúng không? Đừng sợ, tôi tên là Bạc Tuyết!”"Lôi Dận - tên nghe rất êm tai nha, cậu phải nhớ kỹ, xã hội loài người mới là nơi cho cậu sinh tồn, không phải sợ...... Tôi sẽ giúp cậu vượt qua tất cả, tin tưởng tôi...... "“Dận...... Chúng ta dùng cơm là dùng dao nĩa hoặc là đũa, chứ không phải dùng tay... Đúng, chính là như vậy, Dận càng ngày càng thông minh nha...... "“Bạc...... Tuyết...... "" Dận, cậu gọi tên tôi? Phải không? Dận…thật tốt, gọi lại một lần nữa được không?"Bạc Tuyết”"Dận...... Thật tốt quá, cậu gọi được tên tôi rồi, thật thông minh...... "Bên tai vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nỉ non làm thân mình cao lớn của Lôi Dận khẽ run một chút, ngón tay thon dài đột nhiên thu lại, chỗ vết thương mơ hồ dấy lên cảm giác đau đớn.Bạc Tuyết......Cái tên Bạc Tuyết là từ đầu tiên hắn nói được sau khi sống trong xã hội loài người. Tâm can hắn như bị một bàn tay hung hăng xé nát, máu chảy đầm đìa.Một lúc lâu sau, khi hắn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương thì trong mắt không thấy một tia dao động, trước sau chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.Hắn rút lấy chiếc khăn tắm to bản quần quanh thắt lưng.Ra khỏi phòng tắm, Lôi Dận lạnh lùng nhìn chằm chằm người con gái trên giường. Đôi mày hơi nhíu lại. Hắn tối hôm qua lại phá lệ cho phép cô ở trong lòng hắn ngủ một đêm?Buồn cười!Hắn tiến lên, lập tức làm cô kinh động. Mạch Khê vô lực ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn ở cái khăn bao vây thắt lưng hắn, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn né tránh đi. Khuôn mặt cô tái nhợt rồi lại hiện lên vài phần tươi sắc, trong lòng không để ý mà hơi rộn rạo.Ánh nắng sớm chiếu xuống lượn lờ, bao phủ lên thân hình như điêu khắc của hắn, càng làm cho vẻ đẹp nam tính ấy thêm phần thần thánh, thực không giống người phàm.Thân hình hắn cao lớn lại có phần khỏe mạnh, cường tráng. Bộ dáng tuấn mỹ, tao nhã mà người đàn ông khác khó có được. Bọt nước đọng trên da thịt cùng hai chân lộ ra càng làm cho toát lên vẻ mị hoặc, hấp dẫn. Một khi phụ nữ chỉ liếc mắt một cái cũng đủ chìm đắm trong vẻ nam tính chết người ấy. Lôi Dận chằm chằm nhìn cô từ trên cao xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút trắng bệch, ánh mắt nhu hòa, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy, đôi môi sưng mọng hơi mở ra, khẽ khàng thở.Hắn nhẹ nhàng kéo thân mình mảnh khảnh của cô đến, bàn tay dịu dàng mà vuốt ve phiến môi anh đào của cô.Cô kêu nhẹ một tiếng, lại chạm phải con ngươi thâm thúy của hắn, ánh mắt nhanh chóng né tránh. Cánh tay dài Lôi Dận vờn quanh thân thể kiều diễm của cô, lại cảm nhận được cô khẽ run rẩy, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên, "Hôm nay đi thu âm ở công ty nào?”Mạch Khê giật mình sửng sốt một lúc, cảm nhận được bàn tay của hắn ôn đạm mà dịu dàng vuốt ve da thịt non mịn.“DIO…”Tiếng nói của cô vô lực mà khàn khàn, thực không có cách nào thoát khỏi bàn tay hắn nên cô chỉ có thể để mặc hắn chiếu cố đến mình.Lôi Dận không hỏi thêm gì, lập tức đứng thẳng dậy, chậm rãi mặc quần áo, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ tao nhã, mị hoặc của riêng hắn.Hắn mặc một cây tây trang màu đen, hai cúc áo trên cùng không đóng, để lộ ra da thịt màu đồng ở cổ, ở ngực.Xong xuôi, hắn quay lại nhìn hướng Mạch Khê, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trong trẻo của cô.“Từ đêm nay dọn đến ngủ tại phòng này!”Mạch Khê nghe vậy rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Đây dường như là phản xạ có điều kiện mỗi khi cô nhìn thấy hắn."Như vậy là có ý gì?”
cont.