Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 33 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Việc công ty DIO có vị tổng giám đốc mới nhậm chức trở thành đề tài nóng hổi. Mọi người trên dưới công ty, nhất là nhóm nghệ sĩ tất cả đều biết. Tuy rằng truyền thông không lộ ra tin tức gì, nhưng tối thiểu người trong công ty đều đoán già đoán non ông chủ mới này thực là người có thân phận không tầm thường chút nào.
"Jon, Jon, ông chủ mới sắp đến công ty, phó tổng cùng với nhân viên đã xuống lầu nghênh đón rồi. Nghe nói vị tổng giám đốc mới này thân thế rất hoành tráng." Một viên trợ lí nhỏ vội vàng đẩy cửa phòng thu âm ra, vẻ mặt khẩn trương nói.
“Tôi lập tức đi đây." Jon gật đầu nói.
"À, đúng rồi, tổng giám đốc mới chỉ định muốn xem ca sĩ của Ron." Viên trợ lý ấy lại nói thêm một câu.
"Cái gì? Ca sĩ trong tay tôi chưa hề thông báo gì cả, giờ làm sao mà triệu tập đủ?”
"Ron, cậu nhất định phải tìm cách, ca sĩ của cậu hầu hết đều là trụ cột của công ty. Nếu tổng giám đốc đã chỉ định cậu, thì nhất định là chuẩn bị khảo qua thực lực ca sĩ trong tay cậu. Trước mắt có thể triệu tập được mấy người?” Jon nghiêm túc hỏi.
Ron nghĩ nghĩ, "Ngoài Phỉ Tỳ Mạn đang thu âm ra, cũng chỉ còn lại vừa vặn hai người nữa”.
Jon nhíu mày, "Chỉ có ba người thì không được...... " Ánh mắt hắn vẻ tự hỏi, lại hướng Mạch Khê nhìn thì con mắt đột nhiên sáng ngời.
"Còn có Mạch Khê, hơn nữa Mạch Khê chắc là có thể!”
"Hả?" Trừ bỏ Jon ra, tất cả mọi người đều chấn kinh, nhất là Mạch Khê, cô mở to hai mắt nhìn.
“Jon, anh có nhầm lẫn không? Mạch Khê thậm chí còn chưa được tính là người mới gia nhập công ty, cô ấy còn chưa trải qua thu âm kiểm tra.” Ron phản đối ngay một câu.
"Hiện tại tôi chẳng quan tâm nhiều như vậy, cho dù là dùng cô ấy làm dự bị để giữ thể diện cũng tốt. Vị tổng giám đốc mới này không phải mới ngày một ngày hai làm ông chủ, chắc chắn cũng không có thời gian mà khảo nghiệm từng ca sĩ một đâu. Tốt lắm tốt lắm, Mạch Khê, cô đi theo người đại diện đi, các nhân viên khác đi theo tôi.”
Mạch Khê cùng Bạc Cơ đưa mắt nhìn nhau.
_______________
Cả căn phong hầu hết là nghệ sĩ nữ, ca sĩ có, diễn viên có, còn có ca hậu Phỉ Tỳ Mạn.
"Cô chính là người mẫu Bạc Cơ? Gặp được cô ở đây thực sự là rất vinh hạnh" Một ca sĩ trong đó nói.
Bạc Cơ gật đầu nhẹ nhàng cười, không nói gì.
Vẻ mặt Mạch Khê thì lại rất vui vẻ, nhất là khi đứng trước mặt Phỉ Tỳ Mạn thì có chút kích động.
"Phỉ Tỳ Mạn, em vừa được nghe chị thu âm, chất giọng chị quả thực rất tuyệt.”
Phỉ Tỳ Mạn tháo kính mắt thời trang, nhìn thoáng qua Mạch Khê, lại dừng ánh mắt trên người Bạc Cơ, không mặn không nhạt hỏi một câu: "Đây là người do cô đưa đến?”
Bạc Cơ hơi giương mắt lên, "Là bạn của tôi”.
Phỉ Tỳ Mạn hừ lạnh một tiếng, đối với Mạch Khê coi như không nhìn thấy, lạnh lùng nói một câu: "Công ty DIO thực sự là nhận người nào thì người ấy có thể trở thành nghệ sĩ tên tuổi, nhưng mà, Bạc Cơ, cô có thể trở thành người mẫu nổi tiếng hẳn là do được người đàn ông đó chiếu cố không ít.”
"Phỉ Tỳ Mạn, cô nói như vậy là có ý gì?" Bạc Cơ bất mãn trừng mắt cô.
Mạch Khê biết điều, vội vàng kéo kéo góc áo Bạc Cơ, thấp giọng khuyên: "Quên đi, chị Bạc Cơ, không cần cùng cô ấy cãi nhau”.
Bạc Cơ cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lùng.
Phỉ Tỳ Mạn hừ lạnh một tiếng, vươn tay ngạo mạn nhìn nhìn mấy móng tay trơn bóng, không chút để ý nói: "Đúng thôi, nơi này là DIO, cũng không phải là công ty của cô. Ở trong này có bất mãn gì thì cũng phải cố mà nín nhịn, nếu có ủy khuất, có thể về nhà cùng người đàn ông bao dưỡng cô mà kể khổ. À, tôi quên mất, cô cũng chỉ là tình nhân của anh ta thôi, làm gì có danh phận gì. Anh ta tùy hứng muốn gọi cô đến lúc nào thì cô phải đến thôi”.
"Phỉ Tỳ Mạn, cô nói chuyện thực là quá đáng!”
Bạc Cơ tức giận đột nhiên đứng dậy, hai má xinh đẹp có chút tái nhợt. Những ca sĩ xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, có người che miệng lại cười trộm.
Phỉ Tỳ Mạn thờ ơ, hờ hững nhìn thoáng qua Mạch Khê, "Hai người nhìn qua trông khá là giống nhau, không phải là chị em ruột chứ? Nhưng là chị có một người đàn ông bao dưỡng, hôm nay kéo em vào vòng giải trí, ngày mai không biết chừng em cũng sẽ được người đàn ông kia chiếu cố. Hai chị em cùng hầu hạ một người đàn ôn, coi như phù sa không chảy ruộng ngoài đi.”
"Bạc Cơ là bằng hữu của tôi, hơn nữa chị ấy từ đầu đến cuối hoàn toàn không phải người như vậy.” Mạch Khê thật sự nhịn không được, đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn Phỉ Tỳ Mạn.
Cô sùng bái Phỉ Tỳ Mạn như vậy, không nghĩ tới hôm nay lại bị chính cô ta chế giễu.
“Này Bạc Cơ, hôm nay lại còn có người thay cô bênh vực kẻ yếu. Em gái nhỏ…”
Phỉ Tỳ Mạn nhìn về phía Mạch Khê, điệu bộ mơ mơ hồ hồ nói: "Phải học cách nhìn người, nhất là ở làng giải trí. Cô hôm nay thay cô ta xuất đầu lộ diện, không biết chừng có ngày sẽ chết dưới tay người này.”
"Phỉ Tỳ Mạn, cô…”
"Mọi người im lặng một chút, tổng giám đốc mới chuẩn bị vào đây!" Trợ lý đẩy cửa vào đánh gãy màn đấu khẩu trong phòng.
Mạch Khê thất kinh.
Khóe môi Lôi Dận chậm giãi cong lên lạnh như băng. Cô hướng ánh mắt hắn không thể đọc nổi một chút ý nghĩ, chỉ nghe hắn nói một câu: "Nếu chỉ có thế thì thật sự là không cần lãng phí thời gian của tôi!"
Mạch Khê hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, cô thậm chí thấy được trong mắt cha nuôi hiện lên một tia hài hước.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, đưa mắt nhìn nhau.
Lôi Dận thấy Mạch Khê đờ người ra, cười lạnh một tiếng, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía phó tổng, "Đối với người mới phải sàng lọc kĩ càng. DIO là công ty có danh tiếng, không phải người nào cũng có thể gia nhập, nhất là phụ nữ, chỉ dựa vào diện mạo xinh đẹp là không đủ!"
Phó tổng thầm đổ mồ hôi hột, không thể nào tưởng tượng được ngay ngày nhận chức của tổng giám đốc mới lại gặp phải loại chuyện thế này.
Lôi Dận im lặng đảo mắt qua khuôn mặt nhỏ nhắn thê lương của Mạch Khê, vừa muốn rời bước đi.
"Từ từ!" Mạch Khê cất giọng.
Lôi Dận dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Mạch Khê, đã thấy bộ dáng đầy ý chí chiến đấu của cô, bàn tay nhỏ bé gắt gao tiếp thành nắm tay, đôi mắt đẹp rõ ràng mang vẻ bất khuất cùng kiên cường.
Cô cao ngạo nhìn theo hắn, gằn từng tiếng nói: "Ai nói tôi chỉ làm phí thời gian? Ai nói tôi chỉ là bình hoa? Tôi có thể hát!"
Khẩu khí của cô gái nhỏ làm mọi người kinh ngạc, phó tổng, Ron cùng Jon, chuyên viên thu âm cũng sửng sốt, tay nhạc sĩ một lần nữa đánh giá Mạch Khê, đôi mắt nghiêm túc mà nhìn cô. Lôi Dận đứng ở đó, biểu hiện trên mặt tuy rằng vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nổi lên thần thái. Hắn hơi nheo mắt, chưa nói gì, lại một lần nữa ngồi xuống, một lúc lâu sau thản nhiên nói câu: "Cho cô ấy thử lại lần nữa!"
"Vâng, Lôi tiên sinh!" Chuyên viên thu âm nhìn cô gái này với cặp mắt mắt khác trước, có thể to gan như vậy cùng tổng giám đốc tranh cãi, quả thực rất đặc biệt.Vì thế anh ta giơ tay ra hiệu cho Mạch Khê một cái.
Tay nhạc sĩ kia tiến lên, trong giọng nói dường như không còn cường ngạnh, nhìn Mạch Khê nói: "Đem tất cả tài năng của cô biểu hiện cho thật tốt!"
Mạch Khê gật đầu, thở sâu một hơi.
Âm nhạc chậm rãi vang lên.
Cô lựa chọn bài hát “Just one last dance”.
Mạch Khê yêu thích bộ phim này, vì thế cũng tự nhiên yêu thích luôn nhạc phim. Bộ phim kể một câu chuyện rất đẹp, nhân vật nam chính mắc phải bệnh nan y, trước lúc lâm chung cùng với người mình yêu thương nhảy một điệu cuối cùng, sau đó, chết trong lòng cô gái ấy.
Nền nhạc buồn bã vương vào trong không khí một cảm xúc bi ai…
Mạch Khê bắt đầu hát. Lần này đã không còn khó khăn như lần trước hát không nên lời nữa, mà là từ trong sâu thẳm cất lên——
We meet in the night in the Spanish cafeI look in your eyes just don’t know what to sayIt feels like I’m drowning in salty water A few hours left ’til the sun’s gonna rise Tomorrow wille an it’s time to realize Our love has finished forever
Hold me tight and keep me warm Cause the night is getting cold And I don’t know where I belong Just one last dance
(Chúng ta gặp nhau vào một buổi tối trong quán cà phê Tây Ban Nha
Em đắm chìm trong ánh mắt của anh đến mức không biết nên nói điều gì
Những cảm xúc của em đang bị nhấn chìm trong sóng biển
Chỉ trong vài giờ nữa, mặt trời sẽ mọc
Ngày mai sẽ tới, và đó là lúc nhận ra
Tình yêu của chúng ta sẽ kết thúc mãi mãi
Hãy ôm chặt lấy em và truyền cho em hơi ấm
Bởi vì trời đêm đang lạnh dần
Em không còn biết mình thuộc về nơi nào
Chỉ cần một điệu nhảy thôi)
Giọng Mạch Khê mang theo nội lực. Cô hoàn toàn đắm chìm sâu bên trong ca khúc, dường như linh hồn và thể xác cũng đã hòa làm một. Phần mở đầu được xử lý nghe như thể là âm giọng nhè nhẹ của người yêu đương thì thầm, dịu dàng và lãng mạn. Đoạn giữa như được vang lên từ quá khứ. Đoạn cuối lại vô cùng mãnh liệt. Bỏ qua bệnh tật, một sự chia lìa đầy thống khổ với người mình yêu thương nhất - Mạch Khê đã truyền tải được điều đó một cách sâu sắc.
Thậm chí, gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại đáng yêu của Mạch Khê cũng sớm phủ nét bi thương, trong đôi mắt như lan tỏa nỗi đau khôn cùng của nữ nhân vật chính.
Người nhạc sĩ đã chấn kinh rồi, hoàn toàn say mê theo tiếng hát của cô. Không chỉ có anh ta, tất cả mọi người cũng đã đắm chìm rất lâu trong bài hát ấy, không thể nào tự thoát ra được.
Đây là một ca khúc có yêu cầu rất cao. Không cùng cảm xúc hòa vào là không thể hát được nỗi đau xót xa của người mang trong mình bệnh tật đến như vậy. Nhưng Mạch Khê năm mười tám tuổi ấy, lại khiến cho ca khúc này thăng hoa!