Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 34 :

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Mạch Khê dường như vẫn còn chìm đắm trong giai điệu bi thương của bài hát. Bên kia Jon có vẻ rất hưng phấn, khoa tay múa chân, vội vàng chạy đến trước mặt Mạch Khê, chủ động thay cô tháo tai nghe xuống rồi kích động nói: “Giọng hát thật sự là quá tuyệt vời, rất cuốn hút người nghe!”



“Cám ơn Jon!” Mạch Khê nở nụ cười để lộ ra đôi má lúm đồng tiền duyên dáng.



“Người cô cần cảm ơn không phải tôi mà là Lôi tiên sinh! Nào đến bên này…”



Jon kéo Mạch Khê đến trước mặt Lôi Dận, giọng nói trở nên rất cung kính: “Lôi tiên sinh… anh vừa mới nghe Mạch Khê hát, anh xem…”



Mạch Khê hạ tầm nhìn cố ý né tránh cặp mắt cha nuôi. Biểu hiện của cha nuôi quá mức bình tĩnh khiến cô không thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì nữa.



Lôi Dận không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt hắn anh tuấn lại lạnh lùng, sắc bén. Một lúc sau hắn mới cất giọng trầm thấp: “Vị kia là người quản lý?”



Phó tổng nghe vậy thì vội vàng trả lời: “Ron là một trong hai người quản lý xuất sắc của công ty, cùng với cậu ấy có quản lý của ca sĩ Phỉ Tỳ Mạn.”



“Lôi tiên sinh tôi là Ron!” Ron lập tức tiến lên tới trước mặt Lôi Dận. Dù anh ta có cao ngạo tới đâu cũng biết không thể nào đắc tội với vị tổng giám đốc này.



Lôi Dận chỉ nhìn lướt qua Ron, cuối cùng vẫn là dừng tầm mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê.



“Tiến hành ký hợp đồng! Chuẩn bị ca khúc ra mắt cho cô ấy!”



Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt đẹp rõ ràng hàm chứa vẻ khiếp sợ đang đối lại ánh mắt không có một chút tình người của Lôi Dận.



“Vâng vâng vâng!”



Phó tổng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm “Lôi tiên sinh… làm chậm trễ thời gian của anh nên tôi mạn phép mời anh uống chén trà.”



Trước vẻ mặt hớn hở của phó tổng, Lôi Dận vẫn ngoảnh mặt làm ngơ mà như cũ nhìn khuôn mặt xinh xắn của Mạch Khê. Cứ thế một hồi lâu, cuối cùng thấy hắn trước mặt bao nhiêu người, không kiêng dè nâng nhẹ cằm cô lên.



“Cô còn có yêu cầu gì không?”



Trong mắt hắn chỉ còn hình ảnh Mạch Khê!



Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Khê hơi hé mở. Đối với sự việc xảy ra bất thình lình như thế này quả thực rất kinh hãi, cô không biết nên phản ứng ra sao. Hành động này không giống với tác phong của cha nuôi trước giờ.



Những người có mặt trong phòng thu âm cũng bị hành động này của Lôi Dận làm cho khiếp sợ.



Sự trầm mặc cùng kinh ngạc của Mạch Khê không làm Lôi Dận tức giận. Ngược lại, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn lại như không nhìn, bàn tay to nâng lên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng như vuốt ve báu vật, rồi nhẹ vỗ lên đỉnh đầu cô. Đôi mắt hắn không rời đi nhưng lại trầm giọng nói: “Tìm một chuyên gia đến giúp cô ấy luyện tập!” Nói xong câu đó hắn liền thu tay lại rồi rời đi.



Phó tổng sửng sốt vội vàng đuổi theo. Trong phòng còn nghe thoang thoáng tiếng hắn nói: “Lôi tiên sinh yên tâm đi. Với mắt nhìn người của tôi, tôi đảm bảo Mạch Khê sẽ sớm trở thành một ngôi sao lớn trong làng nhạc.”



Phòng thu âm rơi vào một khoảng yên tĩnh!



Thật lâu sau Jon mới có phản ứng lại. Trên mặt anh ta lộ vẻ rạng rỡ, tươi rói. Anh ta ôm lấy bả vai Mạch Khê cao hứng nói: “Mạch Khê hoan nghênh cô gia nhập DIO. Chờ một lúc nữa hoàn tất các thủ tục, cô sẽ chính thức trở thành một thành viên của DIO.”



“Cảm ơn mọi người! Hôm nay làm mọi người một phen sợ hãi, thật là ngại quá!” Mạch Khê lễ phép nói.



“Không sao không sao! Tôi muốn nói là chỉ cần có thực lực thì không có gì phải lo cả. Dù kinh nghiệm của cô còn hơi ít, nhưng chính miệng Lôi tiên sinh đã có lời thì chắc chắn tiền đồ rộng mở, cô cứ yên tâm đi!”



Jon nói xong liền kiêu ngạo mà liếc Ron một cái, cố ý kéo dài giọng ra, “Ron! Cậu không phải cho rằng Mạch Khê không được trời phú cho khả năng ca hát sao! Xem ra chỉ còn có tôi là có thể thành quản lí của cô ấy thôi. Cậu bận rộn như vậy, trong tay cũng toàn những đại minh tinh, chắc chẳng còn thời gian mà để ý đến người mới như Mạch Khê đâu nhỉ!”



Ron vừa nghe thấy thế liền vội vàng kéo Mạch Khê đến cạnh mình, trưng mắt liếc nhìn John: “Nhưng mà là Lôi tiên sinh chỉ định tôi làm quản lí của Mạch Khê. Mà kể cả tôi không làm thì cũng không phiền đến cậu quan tâm.”



“Chuyện này…Hình tượng và giọng hát của Mạch Khê đều rất ổn. Cậu tốt nhất là nhanh chóng soạn kế hoạch luyện tập để Mạch Khê ra mắt công chúng. Nếu không cấp trên qưở phạt tôi cũng sẽ không thay cậu gánh trách nhiệm đâu!” John cuối cùng lấy lại bộ dáng hãnh diện.



Ron nghe vậy thì lạnh lùng cười: “Đào tạo ca sĩ là nhiệm vụ của tôi, hơn nữa, với năng lực cỡ như tôi thì sao có thể có gì sai sót?”Mạch khê kinh ngạc nhìn hai người đàn ông đấu võ mồm. Cô vẫn biết làng giải trí cạnh tranh gay gắt, nhưng không nghĩ rằng ngoài cuộc đấu đá của giới nghệ sĩ còn có nội bộ nhân viên cũng âm thầm ganh đua năng lực.



Tay nhạc sĩ vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ âm thầm mà đánh giá Mạch Khê. Cô bị anh ta nhìn đến phát hoảng thì lúc này anh ta mới hỏi một câu còn đáng sợ hơn: “Cô và Lôi tiên sinh có quen biết nhau?”



“Hả?!”



Mạch Khê giật mình sửng sốt một chút. Đôi mắt đẹp hàm chứa một tia cảnh giác, con ngươi thoáng đảo, lập tức phủ nhận nói: “Không…tôi không biết anh ta!”



Một khi đã ra khỏi thành bảo, cô thực không muốn nghĩ mình có quan hệ gì với người đàn ông kia.
Lôi Dận nghe vậy thì lãnh đạm cười rồi đột nhiên đứng dậy đi về hướng cô. Bóng dáng cao lớn lộ ra vẻ cường thế làm cô sợ hãi mở to mắt nhìn.



“Còn chưa có làm gì đã kêu mệt, người phụ nữ của tôi không thể như vậy!” Từ lúc bắt đầu, hắn thấy cô dưới thân hắn dung nhan thực mĩ miều.



Đôi mắt hẹp dài lóe ra tia âm u, băng lãnh.



“Cha nuôi, cầu xin ông buông tha tôi đi!”



Vẻ mặt cầu xin của Mạch Khê càng như sợ hãi hơn bởi thân hình nóng bỏng của người đàn ông đang tiến lại, làm lý trí cô tan ra. Cô có chút không tự chủ được mà mềm nhũn người ra, trái tim lại như trống trận đập liên hồi, mãnh liệt.



“Thân mình cô là một tay tôi khai phá, còn chưa hưởng thụ hết tôi sẽ không buông tha!” Đôi môi hắn kề bên đôi môi hồng nhuận của cô nhẹ nhàng nói.



Hơi thở của hắn như vờn quanh mũi cô, nhiệt độ cơ thể hắn như truyền vào thân thể cô.



“Không!”



“Bé con, chứng cớ ở trong này!” Lôi Dận kéo áo cô xuống, trên bầu ngực cao ngất còn rõ ràng dấu hôn hắn để lại. Hắn lấy ngón tay chạm vào dấu đỏ.



“Đây!” Dấu hôn này ghi lại từng sự nóng bỏng, từng cái kích tình trên làn da cô, không thể xóa tan được.



“Xấu hổ? Khê nhi, tim cô đập rất nhanh. Thân mình hơi run run này thực đáng yêu!”



Lôi Dận kề bên tai cô, lới nói mang theo hơi thở nóng bỏng, tràn ngập ái muội. Bàn tay lạnh lẽo to gan chụp lên bầu ngực cô, khóe miệng tà tà cười như được thưởng thức một vật phẩm tuyệt vời, đường nét bộ ngực cao ngất thật sự hoàn mỹ.



“Đừng!” Mạch Khê muốn trốn tránh, hắn không cần phải lại trêu đùa cô, không cần lại lần nữa phá hủy đi sự cố gắng bảo vệ lý trí của cô.



“Không cần?”



Bàn tay hắn ấm áp chậm rãi xoa nắn bầu ngực đầy đặn, ngữ khí mang theo vẻ ma mị: “Con gái của tôi mới như vậy đã sốt ruột tiến vào giới giải trí, nên cũng phải học cách hầu hạ đàn ông mới được.”



Mạch Khê bị một cảm giác xa lạ bao vây, khuôn mặt phiếm hồng lại càng hồng hơn.



“Đang nghĩ cách rời khỏi tôi?”



Lôi Dận liếc mắt một cái đã nhìn thấu mục đích của cô thì cười lạnh, “Chuyện này không thể được, cô là đồ chơi của tôi, mà đồ chơi thì phải làm cho chủ nhân vui vẻ mới được!”



Mạch Khê phát run, hốc mắt chậm rãi ngấn lệ. Cô không rõ vì sao cha nuôi hận cô như vậy.



“Bé con, chỉ cần trước mặt tôi biểu hiện tốt một chút thì tiền đồ có thể tiến thẳng một đường!”



Lôi Dận tháo chiếc khăn tắm ra, nâng tay to luồn vào váy cô, từ từ mà cảm thụ. Cơ thể cô nhanh chóng sinh ra cảm giác run rẩy kì lạ.



Cảm giác mãnh liệt làm Lôi Dận kéo Mạch Khê đẩy ngã lên sô pha. Thân mình cao lớn đè lên, hắn nâng hai chân cô lên, dũng mãnh đâm vào.



“A… đau quá!”



Bất thình lình chiếm đoạt làm Mạch Khê thiếu chút nữa ngất đi. Khoảnh khắc kết hợp khiến cô run run, thân thể sinh ra một loại cảm giác kì lạ, đau đớn, cùng vui sướng, thỏa mãn.



“Bé cưng, về sau cô sẽ càng đau!”



Lôi Dận nói một câu ái muội, khóe môi nổi lên ý tàn khốc, lạnh như băng. Hắn kiềm chế, như là cố ý hành hạ cô, bắt đầu thả chậm tốc độ, chậm rãi, chậm rãi tra tấn ý chí của cô!



Va chạm kịch liệt như tia chớp xuyên qua thắt lưng làm Mạch Khê lơ đãng kêu lên âm thanh xa lạ.



Đôi mắt Lôi Dận trở nên thâm thúy, tối tăm, mị hoặc. Hơi thở huyễn hoặc của người con gái thực kích thích khiến động tác hắn càng trở lên cuồng dã.



“Thật là mẹ nào con nấy! Hạ tiện giống nhau!”



Hắn đột nhiên rút ra, bàn tay to tìm tòi, vén mái tóc đen dài Mạch Khê, rồi kéo bàn tay nhỏ bé của cô trực tiếp đặt lên vật tượng trưng nam tính của mình.



“Trong người chảy dòng máu con hát, cô đã không cam lòng vậy thì giống con hát ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt!”