Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 96 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Ánh nắng chiều tà đổ đầy trên bầu trời, từng tầng từng tầng ráng chiều đỏ rực chiếu vào hồ nước. Mặt hồ xinh đẹp chầm chậm bốc lên làn sương mù lượn lờ, như những bông tuyết rất nhỏ bay lên cao, hình thành khói sương nhạt nhòa. Đây chính là vẻ đẹp của Bạc Tuyết Bảo.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê nhẹ nhàng ngẩng lên, ánh mắt cô mang theo sự chất vấn mà nhìn về người đàn ông phía trước mình. Phía sau cô là một lớp sương mù mộng ảo, mà giọng nói cô lại mang theo sự lạnh lùng đau thương, như thanh âm hư ảo, như một khúc thải liên [1].



Ánh mắt cô mơ hồ phủ lên một tầng hơi nước. Hình ảnh này khiến Lôi Dận dâng lên một cảm xúc mơ hồ, như đã qua cả thế kỷ, hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp của cô.



“Hết thảy tương lai của em, tôi sẽ sắp xếp hoàn hảo.” Hắn nhìn cô, nhả ra từng chữ.



“Sắp xếp hoàn hảo? Muốn sắp xếp như thế nào, tôi cũng không thể rời khỏi tòa thành phải không?” Mạch Khê cười khổ một chút, đôi mắt long lanh có chút dao động.



“Em muốn cái gì, muốn làm gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cho em, đây là chuyện bình thường từ trước đến nay. Chỉ cần——“ Lôi Dận ngừng một chút, ánh mắt lại trở nên bá đạo như trước.



Mạch Khê ngẩng đầu theo bản năng.



Lôi Dận thở mạnh một tiếng, bàn tay rộng lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, vỗ về nhẹ nhàng mái tóc dài, lời nói như là khát vọng phát ra tự nơi sâu nhất tận đáy lòng——



“Khê nhi, ở lại bên cạnh tôi. Cứ như vậy. Cả đời.”



Thân mình Mạch Khê run lên một chút, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Lôi Dận, lại như rơi vào bên trong đôi mắt sâu thẳm ấy.



Người đàn ông trước mắt này tản ra một khí thế không thể cự tuyệt, trong sự cường ngạnh lại có chút gấp rút. Dáng người cao lớn dường như bao phủ hoàn toàn người cô, ngũ quan cương nghị đẹp đẽ mê hoặc nội tâm cô.



Lời hắn nói thật trực tiếp, lại như có chút bất đắc dĩ. Tại sao có thể như vậy?



Ngay lúc Mạch Khê đang sững sờ, Lôi Dận liền cúi người xuống. Ngay sau đó, cơ thể cô lại bất ngờ được kéo vào trong một cái ôm cực kỳ nóng ấm.



Nằm trong lòng hắn, khoang mũi cô toàn bộ là mùi hương nam tính đặc trưng của riêng hắn, giống như bản thân người đàn ông này, bá đạo lạnh lùng, khiến người ta say mê.



Nhưng người si mê không chỉ một mình cô, hắn cũng thế.



Thân mình xinh đẹp này thật mềm mại, mềm mại như không xương, trên người lại tản mát ra mùi hương của hoa, nồng nàn mà không cảm thấy khó chịu, lại là sự mê hoặc trí mạng!



Ánh mắt hắn tối sầm lại, hắn nâng hai cánh tay của cô lên, gương mặt tuấn tú cúi xuống, chiếm giữ lấy hai cánh môi đỏ bừng làm tù binh, cái lưỡi linh hoạt không chút khách khí luồn vào.



Sự quấn quít kia khiến Mạch Khê trong nháy mắt không thể không chấn động. Hơi thở bá đạo tựa như dời núi lấp biển của Lôi Dận bao phủ lấy cô, không cố kỵ len lỏi đến từng ngóc ngách, chiếm hữu lấy cô, tựa như muốn vây cả lý trí lại.



Trong nhất thời, Mạch Khê có chút hoảng loạn, có chút mê muội. Nhịp tim trong lồng ngực không tự chủ được mà tăng thêm. Nhưng giây tiếp theo đột nhiên bừng tỉnh lại, trong đáy lòng, sự sợ hãi đau đớn ập đến, cô vội vàng dùng sức đẩy người đàn ông này ra.



Sự giãy giụa của Mạch Khê càng kích phát bản tính dã thú trong Lôi Dận. Hắn nheo mắt lại, khóe môi khẽ cong lên rồi cả đôi môi hắn mãnh liệt giày vò cánh môi Mạch Khê. Đôi môi mềm mại như cánh hoa, ngọt ngào hương thơm, thực sự gợi tình. Mạch Khê không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bất lực mà tiếp hợp với thân mình cao lớn của hắn.



Cô chưa từng bị động đến vậy. Thân mình bị giữ chặt, chân lại không thể đi nổi, nhưng cho dù vậy, người đàn ông này lại có thể dễ dàng khiến lý trí cô lung lay.



Mạch Khê thực sự sợ hãi!



Sự sợ hãi này cùng với động tác ngày càng không khống chế được của Lôi Dận mà thêm mãnh liệt.



Cô rất rõ bản thân mình đang sợ điều gì. Cô sợ, cô sẽ…chìm đắm trong đó!



“Đủ rồi!” Cô dùng hết khí lực để đẩy hắn ra, ánh mắt có chút kinh hãi, “Khi còn chưa xác định được rõ quan hệ giữa tôi và ông, xin ông tự trọng cho!”



“Tự trọng?” Lôi Dận trào phúng mà nhắc lại lời cô. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ nguy hiểm, lại rất nhanh giấu đi được cảm giác đau đớn…



“Đời này chưa bao giờ có người phụ nữ nào cự tuyệt tôi!”



Ánh mắt hắn trở nên có chút điên cuồng, như là đang đè nén cơn đau xuống. Hắn đẩy xe lăn cô tựa vào một bên gốc cây, bàn tay to lớn siết lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô, ôm lấy cả người Mạch Khê, đặt cô xuống thảm cỏ dày.



“Ông muốn làm gì?” Ánh mắt Mạch Khê đầy cảnh giác mà nhìn hắn. Khi thân mình cao lớn của hắn đè ép xuống, ngăn chặn thân thể mềm yếu mất sức của cô, Mạch Khê không có cách nào để nhúc nhích được nửa phần.


Nghe qua thì như câu hỏi nhưng kỳ thực cũng là câu khẳng định chắc chắn.



Phí Dạ dừng động tác, nhìn Lôi Dận rất lâu, sau đó mi tâm nổi lên sự nghi hoặc…



“Lôi tiên sinh, vì sao đêm nay không dẫn theo nhiều vệ sĩ một chút? Trên quốc lộ lại mưa, thực không ổn.”



Khóe môi Lôi Dận khẽ cong lên, hắn xoay người lấy chai rượu vang…



“Từ khi nào thì cậu trở nên mê tín như vậy?” Vừa nói hắn vừa rót rượu cho Phí Dạ, hành động như không hề đối đãi với một thuộc hạ.



Phí Dạ thở dài một hơi, “Có một số việc, không thể không đề phòng.”



Lôi Dận nghe vậy, bàn tay to vỗ bờ vai của hắn, để chai rượu lại chỗ cũ, “Đây là nguyên nhân khiến cậu cả đêm không yên tâm?” Nói tới đây, hắn lại đi một nước cờ, “Nhắc cậu một câu, bước tiếp theo, tôi sẽ chiếu vua của cậu!”



Phí Dạ mỉm cười, nâng tay rời quân tượng đi…



“Muốn ăn vua của tôi? Lôi tiên sinh, vua còn có tượng, thế này chạy lại càng xa.”



“Phải không? Nhìn sự tình thì không thể chỉ nhìn bên ngoài.” Lôi Dận ngay sau đó lại đi thêm một nước, nhấp một ngụm rượu rồi thong thả nói, “Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì. Cái chết của nghi trượng S đúng là đã khiến chúng ta mất đi một phần thế lực. Có điều, đêm nay tôi sẽ đòi lại từng thứ một.”



Phí Dạ ngẩng đầu, ánh mắt hơi chấn động…



“Lôi tiên sinh, ngài cho rằng đối phương đêm nay sẽ có hành động?”



“Phí Dạ, không cần khẩn trương như vậy, còn chưa đến thời điểm giương cung bạt kiếm. Đêm nay, việc cậu phải làm là cùng chơi cờ với tôi mà thôi.” Ánh mắt Lôi Dận thản nhiên dừng trên bàn cờ, dáng vẻ lười nhác cùng với ngữ khí của hắn hình thành hai cực đối lập.



“Con người thường là như vậy. Lúc đang đà thuận lợi thì sẽ lại càng muốn được nhiều hơn. Lần này, tôi phái một mình nghi trượng ở Đông Á đi, xem ra là cơ hội tuyệt hảo với đối phương. Đêm nay cũng là cơ hội tốt cho chúng ra tay. Nếu diệt được nghi trượng ở Đông Á, như vậy thì toàn bộ thế lực ở châu Á sẽ rơi vào tay đối phương.”



“Đêm nay, ngài ra ngoài thẩm vấn người kia chỉ là bề ngoài, kỳ thực là muốn dụ rắn xuất đầu?” Mắt Phí Dạ sáng lên. Đối với hành động và quyết định của người đàn ông này, hắn luôn tin tưởng mà không một chút nghi ngờ.



Lôi Dận hơi nhếch môi, “Không, đối phương cũng cáo già, đâu có dễ dụ như vậy. Nếu dám công khai đối chọi với Lôi Dận thì chắc phải lắp thêm cánh đại bàng mất. Đêm nay, bọn chúng chỉ đơn giản là muốn dương Đông kích Tây thôi. Có điều, tôi đúng là muốn thẩm vấn tên lái xe kia.”



“Nói cách khác, bọn chúng sẽ chia làm hai đám người, một bên trực tiếp đối phó với nghi trượng ở Đông Á, một bên xuất hiện trên quốc lộ?” Phí Dạ tiếp tục suy đoán theo lời nói của Lôi Dận.



Lôi Dận dựa thân mình vào ghế, chân trái vắt lên đùi phải, “Nói như vậy, nếu cậu là tôi thì sẽ làm thế nào?”



Hắn cho tới bây giờ sẽ không nói cái gì rõ ràng, nhất là đối với Phí Dạ, nhưng vẫn có thể khiến Phí Dạ hiểu rõ tâm ý của hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà Phí Dạ theo hắn nhiều năm như vậy.



Quả nhiên, Phí Dạ cũng gợn lên ý cười, có vẻ khoái chí mà đẩy quân tượng lên…



“Tôi sẽ tương kế tựu kế, chỉ có như vậy mới có thể ‘thuận lý thành chương’ (chỉ một điều đương nhiên)!”



Lôi Dận không nói nữa, chỉ cười nhẹ, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, bàn tay lại đi thêm một nước cờ chiếu thẳng vào quân vua của Phí Dạ…



“Ngoài tương kế tựu kế, còn phải dùng kế ——phản gián! Phí Dạ, tôi nói rồi, từng bước, tôi sẽ ăn vua của cậu. Cậu thua!”



Phí Dạ hiển nhiên không dự đoán được, giật mình sửng sốt một chút, nhìn bàn cờ thật lâu, lúc này mới có phản ứng lại, giơ vội ngón cái lên, nói tự đáy lòng: “Lôi tiên sinh, bước này thật sự cao tay! Tôi thực sự cảm thấy phục rồi!”



“Là cậu muốn thắng nhanh đấy thôi. Cũng giống như đối phương, nếu muốn thắng nhanh sẽ chỉ làm bản thân thất thủ nhanh hơn. Đêm nay, vào thời điểm đối phương đi, ta cũng sẽ đi, lại đi trước một bước. Cuối cùng đó là…”



“Tuyệt sát!” Phí Dạ mỉm cười, cùng Lôi Dận đồng thanh nói ra hai chữ này!



Khóe môi Lôi Dận càng cong đậm thêm, hắn cầm lấy ly rượu…



“Cụng ly!”



Hai ly rượu óng ánh trong suốt nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cùng lúc, đôi mắt của hai người đàn ông sáng lên, cùng lóe lên vẻ cương nghị, ngoan tuyệt!